Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 83. -

Kha Mỹ Ngu giật nảy mình, không nhịn được bước ra khỏi lối nhỏ, quay người lại thì thấy một đám trẻ con mặc áo đuôi tôm, váy công chúa đang xếp thành vòng tròn ở dưới bậc thang, ném bánh ga tô, táo vào giữa, thậm chí còn có người hung hăng ném cả ly rượu, phát ra âm thanh vỡ tan lanh lảnh.
Cô có dáng người cao, đi thêm mấy bước liền nhìn thấy một đứa trẻ ngồi dưới đất, hai tay chống xuống, đầu cúi gằm.
Cậu bé không kêu ca gì, người bê bết bánh, khóe môi bị vật cứng ném đến bầm tím, trên tay và má đều có vết máu do thủy tinh vỡ rạch ra!
Tại sao những đứa trẻ này không chơi đùa một cách vui vẻ bình thường?
Mới lớn một chút mà đã ác độc như thế!
Kha Mỹ Ngu nghiến răng, mặc dù biết người khác không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn không nhịn được giả bộ hoảng sợ, bối rối hét lên: "Không xong rồi, có zombie cắn người, mau chạy đi!"
Cô vừa hét vừa xách vách chạy ra ngoài.
Tình huống xuyên qua bọn trẻ như dự kiến ​​đã không xảy ra, cô thực sự đụng phải một cậu bé.
Trán của Kha Mỹ Ngu đau đến mức hốc mắt đỏ hoe, nhưng đối phương cũng không dễ chịu, máu mũi phun ra ngoài, một đám trẻ con xung quanh sợ hãi, không lâu sau đã bị người hầu đưa đi.
Trước khi đi, đám trẻ con kia còn hung ác nói: "Đồ con hoang chỉ cần mày còn ở lại một ngày, sẽ bị đánh thêm một ngày!"
Kha Mỹ Ngu xoa xoa trán, muộn màng nhìn xuống quần áo của mình, lại nhìn móng heo mập mạp đã nhỏ đi mấy cỡ.
Cô, cô biến thành trẻ con?
Vừa rồi cô ở trên bậc thang, nên mới có tầm mắt tốt…
Đúng là mơ, quá vớ vẩn.
Kha Mỹ Ngu cũng không để ý nhiều, nhìn trái nhìn phải, dùng đôi chân ngắn cũn chạy lạch bạch đến chiếc bàn trong sân, vơ vét một đống khăn tay ướt và túi bọc.
Dù sao cũng đang nằm mơ, cô không cần thay quần áo hay tắm rửa, vì vậy sau khi dọn dẹp các mảnh thủy tinh, Kha Mỹ Ngu đặt mông ngồi xuống cạnh cậu bé, mở một gói khăn tay ướt ra, bắt đầu lau tóc cho cậu bé.
Cậu bé không nhúc nhích, giống như một bức tượng gỗ, nếu không phải có hơi thở nhè nhẹ phả lên trên mặt, cô cũng nghi ngờ đây là một NPC thông minh.
"Mình tên Ngu Bảo Nhi, cậu tên gì thế?" Sau khi trọng sinh, Kha Mỹ Ngu có chút lắm lời, không chịu nổi yên tĩnh, dùng giọng điệu trẻ con mềm mềm nói: "Sao cậu không biết né đi? Bị đánh nhiều đau lắm đấy."
"Sau này bọn họ đánh cậu, cậu cứ đi mách người lớn, tìm cha mẹ bọn chúng ngay trước mặt nhiều người."
"Những người này thích giữ thể diện nhất, về nhà nhất định sẽ dạy cho con cái một bài học. Đúng rồi, cậu cũng phải nói, nếu sau này mình xảy ra chuyện gì, chính là lỗi của bọn họ."
"Cậu biết viết chữ không? Biết thì viết tên người bắt nạt cậu ra, nói với mấy người lớn kia giao cho chú cảnh sát, sau này lỡ như cậu bị đánh hoặc mất cái gì, người ta cũng có thể kiểm tra…"
"Hừm, còn phải giao cho các phóng viên không sợ chèn ép nữa, đối thủ của bọn họ một phần, có nhiều người bảo vệ, sẽ không ai dám làm phiền cậu nữa!"
Đám người nhà giàu rất sĩ diện, đã sớm mục nát dưới ánh hào quang.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy, và đứa trẻ lúc này vẫn còn đang ngây người.
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, không cần đoán, đây hẳn là đứa con riêng mới được nhà nào đó đón về.
"Mình biết cuộc sống hiện tại của cậu rất khó khăn, nhưng cậu để bọn họ ức hiếp bản thân là sai rồi!"
"Nếu không mạnh mẽ bắt nạt lại thì mai mốt bọn họ sẽ hình thành thói quen, mà tính cách cậu sau khi lớn lên cũng xấu đi. Có câu nói, nếu không chịu bùng nổ trong im lặng, thì cậu sẽ chết ngạt trong im lặng đấy!"
"Cậu xem, vừa rồi mình dũng cảm như thế nào, hù doạ bọn họ chạy hết đi rồi. Bây giờ cậu còn nhỏ, chỉ cần linh hoạt đầu óc một chút là có thể né tránh rất nhiều trường hợp rồi."
Lúc này cô đã lau sạch khuôn mặt của cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận