Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 658. -

Lúc này anh ta ồ một tiếng, hơi nhếch môi: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
“Ha ha, xem xem, vẫn là lão tám thương lão Yêu nhất, mấy chữ này đúng là thực dụng hơn một chuỗi dài của chúng ta.” Tóc xoăn cười ha hả, sau đó nói với Ứng Yến: “Lão Cửu, anh em chúng ta ngóng trời ngóng đất ngóng sao trăng, cuối cùng cũng ngóng được em về rồi. Bây giờ mấy người ăn trước, sau này hẹn thời gian rồi mời tất cả cùng tới.
Em không biết đấy thôi, từ khi mấy anh em lần lượt lấy vợ, rất khó có dịp tụ tập lại.”
Ứng Yến gật đầu.
Đầu đinh cảm thán: “Lão Cửu, mấy năm nay em chẳng phúc hậu gì cả, nói đi là đi ngay, không nhắn nhủ gì cho các anh em.
Hai năm đầu, các anh em tìm em sắp phát điên lên, vẫn là em mười tìm ông Quách hỏi thử, biết em bình an, mọi người mới yên tâm.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Ứng Yến gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Có điều mọi người đã quen rồi, họ lặng lẽ đánh giá hai người.
“Lão Cửu, không giới thiệu sao?” Vẫn là người đàn ông đeo kính đột nhiên đóng nắp máy lửa lại, nhướn mày hỏi.
Hoàng Chi Vinh vội lên đánh anh ta: “Anh tám, đây là vợ anh Cửu, không phải mấy đồng chí nữ lúc trước đâu. Em thấy anh Cửu lo lắng lắm, anh đừng có cướp người đấy nhé!”
Người đàn ông nhíu mày, bất mãn lại có chút không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Biết rồi, rõ ràng bọn họ hết người này đến người khác nhào lên, anh có làm gì đâu?”
Kha Mỹ Ngu nhìn họ mỗi người diễn một vai, sau đó nhìn người đàn ông cạnh mình đầy thương hại, cô thở dài: “Cuối cùng em cũng hiểu sao anh lại đột nhiên quyết định xuống nông thôn chi viện quốc gia, xây dựng nông thôn rồi.”
Một câu nói khiến không khí như đóng băng.
“Chào em dâu, quên không giới thiệu, anh là...” Người đàn ông đầu đinh ngại ngùng gãi đầu, cười nói.
Ứng Yến hơi dùng sức, hai người tiếp tục rời đi, anh còn vẫy tay: “Sau này hẹn sau nhé, em mời. Vợ em mù mặt, trí nhớ không tốt lắm, giới thiệu cũng phí công, quay đầu là cô ấy quên ngay ấy mà, các anh em không cần giới thiệu.”
Đợi người rời đi rồi, tóc xoăn đập mạnh đũa, cái chén trên bàn rơi xuống thảm nhưng không phát ra âm thanh.
“Con mẹ nó nhà họ Tần mất rồi, nhà họ Ứng cũng chỉ là thứ không thể vào giới thượng lưu, cậu ta có gì đáng để ngông nghênh chứ? Cậu ta còn tưởng mình vẫn là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, ai cũng cung phụng cậu ta sao?”
Hoàng Chi Vinh giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh vừa rồi anh ném thẳng cái chén đấy vào mặt anh Cửu đi? Nói xấu sau lưng thì làm được gì?”
“Vẫn còn bênh vực cậu ta?” Vẻ chính nghĩa trên mặt đầu đinh biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại u ám: “Từ bé cậu ta đã sống cuộc sống cực tốt rồi, dù có giỏi đấm đá thì rời khỏi nhà họ Tần, rút lui khỏi quân đội, cậu ta chả là cái thá gì cả, có thể gây ra sóng gió gì được sao?
Kể cả nhà họ Tần được sửa án sai, cậu ta có thể lấy được bao nhiêu đồ? Lại có thể bảo vệ được bao nhiêu?
Ở thủ đô này, rời đi năm, bảy ngày là mọi thứ đã thay đổi rồi chứ nói gì đến năm năm, nơi đây đã không còn là thời điểm Ứng Yến nó có thể nói một câu là giải quyết mọi chuyện rồi!”
Đến cả người đeo kính cũng chế nhạo: “Mọi người đều hướng về nhà họ Tần rồi, lần này cậu ta quay về e là chênh lệch lớn lắm. Vinh Vinh, em vẫn chắc chắn không phải cậu ta thì không được sao?
Nghe anh nói này, thích thì cướp đi, lúc trước cậu ta có vốn liếng nhưng giờ thì sao, không phải em muốn cậu ta thế nào thì cậu ta phải làm như thế sao?”
Hoàng Chi Vinh mím môi khẽ cười: “Anh tám nói đúng lắm, lúc trước mọi người đều cung phụng anh ấy, nhường nhịn anh ấy, con gái của cả thủ đô này đều để anh ấy chọn.
Nhưng bây giờ anh ấy đẹp trai nhưng người thực sự vứt bỏ thực tế, đồng ý gả cho anh ấy, cho anh ấy mượn sức chống lại nhà họ Ứng thì thực sự không nhiều nữa, chỉ cần em không thả ra, ai dám tiến lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận