Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 395. -

Bà nội Kha cũng thở dài: “Chim non giờ đã đủ lông đủ cánh, đã nghĩ đến thế giới bên ngoài thì sớm muộn gì cũng phải bay thôi. Hai vợ chồng các con còn trẻ, chờ mấy đứa nhỏ làm nên tiền đồ, các con vẫn có thể tiếp tục hưởng phúc.
Không giống cha mẹ, lớn tuổi rồi, đi đứng không tiện, cả đời cũng chỉ như vậy thôi.”
“Mẹ à, mẹ nói cái gì vậy chứ?” Mẹ Kha nghe bà nội Kha nói vậy thì vô cùng thương cảm, bà vội vàng an ủi: “Sức khoẻ của cha mẹ cũng ổn hơn nhiều rồi, nhất là từ khi chúng ta được đứa nhỏ kia giày vò, thân thể của cha mẹ càng ngày càng tốt, mẹ nhìn con đi, không phải trẻ ra ít nhất cũng hai chục tuổi sao?
Những nếp nhăn và vết đồi mồi trên mặt của cha mẹ đã giảm đi rất nhiều, trông như mới ngoài bốn mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất.”
Chú tư Kha cười nói: “Đúng đó, cha mẹ, thôn chúng ta đều là út chăm sóc người già, chúng con đi vào thành phố rồi, còn có thể thiếu hai người sao?”
Kha Nguyên Tuế không nhịn được, anh ấy cất lời: “Cha mẹ, cùng là đi lên thành phố học mà hai người chỉ nhớ mong em gái, không nhớ năm bảo bối bọn con cũng đi học xa nhà sao?”
“Ô hay.” Mẹ Kha trừng mắt liếc anh ấy: “Con lớn tướng thế này, người khác bán hay lừa con? Có cái gì khiến mẹ phải lo lắng? Chỉ có con bắt nạt người khác, mẹ sợ cha mẹ nhà người ta tìm đến đây đó.
Con nào có ân cần, hiểu chuyện như em gái con, ngoại trừ thích ăn không thích làm việc ra, điểm nào con bé cũng mạnh hơn mấy đứa các con?”
Đám năm người anh của Kha Mỹ Ngu không khỏi bĩu môi ấm ức, con bé này ngoài miệng ngọt lại còn xinh đẹp ra thì còn gì tốt hơn bọn họ?
Nhưng bọn họ yêu thương em gái cũng không kém gì người khác.
Năm tên nhóc to xác trêu đùa cũng khiến trong nhà tạm thời vơi bớt nỗi buồn.
Có thể đón cháu gái của mình về nhà, trong lòng cô út Kha vẫn rất kích động, bà ấy khẽ nói về tình hình trong gia đình cho Kha Mỹ Ngu biết.
Kế hoạch hóa gia đình chưa được thực hiện, mặc dù người dân đã phải hứng chịu những thảm họa thiên nhiên và nhân tạo nhưng mỗi hộ gia đình dù ở thành phố hay nông thôn đều đông con!
Kha Mỹ Ngu chỉ nghe những cái tên thôi đã cảm thấy chóng mặt, trí nhớ tốt cũng không thể dùng được.
Ngồi trên máy kéo trên con đường xóc nảy dữ dội lên tỉnh lộ, kèm theo giọng nói liên thanh của cô Kha nhiệt tình nói suốt dọc đường khiến Kha Mỹ Ngu với tinh thần vốn đã kiệt quệ ngủ gật gù.
Tần Nguyên Cửu như cảm nhận được điều gì đó, anh quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt cô út Kha như cái gì ta đây cũng biết, nói: “Thanh niên thể lực tốt, nhưng cũng cần chú ý giữ gìn sức khoẻ, Ngu Bảo Nhi nhà cô yếu từ bé, Tiểu Tần cháu đừng bắt nạt nó nha!”
Tần Nguyên Cửu cười gật gật, nhưng không hiểu lắm.
Tổ tiên nhà họ Quý có một thái phó, từng là một trong ba hoàng tử, nổi tiếng khắp Hạ Hoa, nhưng ông ấy đã nắm rõ đạo lý mà giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao, dần dần, nhà họ Quý đã bình yên rút lui khỏi giới quyền quý, sau khi trở về khu vực gia tộc, bọn họ làm địa chủ thu tô thuế, vừa bắt đầu chiêu mộ học sinh để thuyết giảng, dạy học và giải đáp thắc mắc.
Gia tộc nhà họ Quý đã tạo ra rất nhiều danh nhân chí sĩ trong thời Đế quốc Hạ Hoa, thậm chí có người còn xây cho họ một tấm bia viết học trò khắp thiên hạ bằng đá tại cửa công xã Hà An.
Mặc dù sau này gia tộc Quý suy tàn vì những lý do như phân tán của cải và dòng dõi lụi tàn, thì truyền thuyết về nhà bọn họ vẫn còn lưu truyền ở vùng đất này.
Hơn nữa, khi thiên tai khốc liệt, họ mở kho phát thóc, quyên góp quần áo cho dân thường, miễn giảm tiền thuế, phân phát thuốc, cứu sống nhiều người hàng xóm láng giềng.
Có thể nói khoa trương rằng tổ tiên của toàn bộ người dân trấn Thư Lương ít nhiều gì cũng từng nhận được thiện chí của nhà Quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận