Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 503. -

Bà ấy gật đầu, nhìn đồng hồ treo trên tường: "Bạn học Kha về rất sớm, tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai cháu còn phải dậy sớm đấy."
Nói xong, bà ấy vừa lấy một cục bông trong ngăn kéo ra, đặt lên bậu cửa sổ: “Bạn học nữ ở ký túc xá chúng ta rất thích tranh cãi ầm ĩ, lúc cháu ngủ thì mang cái này vào, đỡ phải bị các bạn ấy đánh thức, ảnh hưởng đến việc đi học ngày mai."
“Dạ, cảm ơn dì.” Kha Mỹ Ngu cầm lấy bông gòn, đi lên lầu.
Hành lang không có nhiều sinh viên đã trở về, đặc biệt là tầng 3, cả tầng có ba, bốn mươi phòng, nhưng lại không có một ai đi lại xung quanh.
Bóng đèn phát ra ánh sáng mờ tối, hơi đung đưa theo cơn gió thổi qua hành lang, tự dung mang đến cho người ta một cảm giác âm trầm đáng sợ.
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn cánh cửa sổ đang hé mở ở hành lang, cười khẽ búng tay một cái, cửa sổ kia liền đóng sầm lại.
Trở lại vào phòng, cô thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng vệ sinh.
Vừa bước vào đây, Kha Mỹ Ngu đã cảm giác được một luồng khí lạnh khiến người ta khó chịu.
Cô lặng lẽ giải phóng thần thức, bao trùm toàn bộ nhà tắm và WC.
Mặc dù Kha Mỹ Ngu chuyên nghiên cứu vẽ bùa, hay là bùa chữa bệnh, nhưng những thứ càng huyền bí thì kiến thức và kỹ năng cơ bản càng nhiều.
Cô phải học lý luận cơ bản về bùa chú, trận pháp, y học, luyện đan, v.v.
Dù chưa đủ thành thạo nhưng cũng đủ để cô sử dụng hàng ngày.
Giống như bây giờ, cô phát hiện phong thủy nơi này hơi có vấn đề!
Ngay khi cô bước vào phòng vệ sinh, hai mặt bên trái phải lần lượt là vòi nước cùng bể tắm, rẽ phải là WC. WC cũng là hai hố ngồi xổm ở bên trái và bên phải, cách sắp xếp này được hầu hết các nơi áp dụng.
Nhưng trước cửa phòng vệ sinh có một tấm gương, khung gỗ màu đỏ sậm đẹp đẽ và phức tạp được chạm khắc hình âm thú đang há miệng hấp thu!
Vì ký túc xá được sơn và trang trí lại nên WC là cũng nơi duy nhất lát gạch men sứ trắng, nhưng dưới những viên gạch men sứ này ẩn giấu một bộ bùa sắp xếp theo trận pháp tụ âm.
Kha Mỹ Ngu rót linh lực vào trong mắt, âm khí cực nhẹ từng đợt nhè nhẹ tụ hội từ bốn phương tám hướng, bị âm thú cắn nuốt từng chút một.
Tuy số lượng không nhiều nhưng vẫn liên tục tiến hành, chỉ mới hai năm, đôi mắt âm thú đã đỏ sẫm ướt át, cho dù thần thức cô cường đại cũng không dám nhìn thẳng vào nó!
Lúc này, một cô gái bước vào, mái tóc đen tuyền như thác nước che khuất hơn nửa khuôn mặt, làn da lộ ra bên ngoài trắng bệch như tuyết.
Cô ta còn mặc bộ đồ giống như bao tải, bước đi nhẹ nhàng, khi đến chỗ Kha Mỹ Ngu, sâu kín hỏi han: "Bạn học, bạn có thấy chiếc váy đỏ của tôi không?"
Kha Mỹ Ngu thản nhiên gật đầu, "Có thấy, ở trong hố WC, cô đi nhặt đi."
Thân mình cô gái cứng đờ.
Kha Mỹ Ngu ân cần nói: “Có cần tôi dẫn đường cho cô không?”
Cô gái lắc đầu, lâng lâng đi vào WC, thực sự nhìn thấy quần áo màu đỏ dính vết bẩn trong hố. Cô ta không kìm được hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Kha Mỹ Ngu tắm rửa xong, cô lại bình tĩnh nhìn gương, ôm đồ đạc rồi rời đi.
Lúc cô trở về phòng ký túc xá, mở cửa sổ ra, lấy còi ra thổi.
Vọng Đế Xuất vỗ cánh lại đây, mổ lông trên người, còn biết nhỏ giọng nói: “Ngu Bảo Nhi, cô gọi ta làm gì? Một mình nhàm chán sao?
Ta nói cho cô biết, ta có một bụng rất nhiều bí mật hoàng gia, tất cả đều chi tiết và chân thực hơn so với mấy cuốn sách của các cô. Nhưng cô biết đấy, ta chưa bao giờ làm không công."
Kha Mỹ Ngu bắn đầu nó, "Tao lạ gì mấy chuyện xưa già cỗi của mày. Tao gọi mày đến để nói với mày một chuyện, ký túc xá này có chuyện cổ quái!"
Vọng Đế Xuất ngẩn ngơ, không nhịn được bay ra ngoài vòng quanh ký túc xá một vòng, khi trở về, nó run rẩy nói: “Ngu Bảo Nhi, ta bay lượn tiêu hao rất nhiều sức lực, phải ra ngoài tìm cái gì ăn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận