Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 244. -

“Tôi làm trâu làm ngựa cho nhà ông, mệt đến mức này thì sao sinh được con trai?”
“Rốt cuộc ông có lương tâm hay không?”
Bác hai buồn bực nói: “Không phải bà chỉ muốn ăn thịt thôi sao? Để tôi ra ngoài mua...”
Nói xong, ông ta kéo mạnh cửa bỏ ra ngoài.
“Có thịt miễn phí thì tại sao chúng ta phải mua?” Bác gái hai đuổi theo, nhìn thấy hai người ở cửa.
Sắc mặt bà ta thay đổi, lạnh lùng nói: “Muộn thế này rồi hai chúng mày đứng trước cửa nhà tao để xem trò vui à?”
Sau đó bà ta nhìn thấy Kha Mỹ Ngu đang xách một giỏ tre đựng thịt lợn rừng, lại cười khẩy: “Mày coi phòng hai bọn tao là cái gì? Không chia thịt cho nhà tao trước mặt người khác, bây giờ lại mang đến cho để thể hiện lòng tốt của mình à?"
"Hứ, cho dù bọn tao có ra ngoài xin ăn, cũng sẽ không bao giờ xin một hạt gạo hay một chén nước của chúng mày!"
Kha Mỹ Ngu chớp chớp mắt: “Bác này, bác còn chưa lên giường mà đã ngủ mơ rồi sao? Tôi đến cho nhà bác thịt?”
“Hai chúng tôi ăn thịt no quá, định đi bộ loanh quanh tiêu hóa bớt thức ăn rồi về nhà, tình cờ đi ngang qua đây thôi. Chẳng lẽ chúng tôi không được đi qua đường này?”
Bác gái hai nghiến răng ken két: “Thích thì đi ai cấm?
Kha Mỹ Ngu, mày không làm người đơn giản được sao? Nếu mày muốn thấy bọn tao cãi nhau thì cứ nói thẳng, chúng mày nói đi vài vòng mà ra cả ngoài thôn, lấy cớ như vậy con nít ba tuổi cũng không tin!”
Kha Mỹ Ngu bất lực nhún vai, liếc nhìn bà ta, ồ một tiếng, còn cười nói: “Tôi trước giờ luôn có gì nói đó, đúng là nãy giờ chúng tôi đi nhầm đường, nhưng giờ thì đang xem trò vui thật. Chậc chậc, phong thủy nhà bác không tốt lắm nha.” Cô giả vờ lắc đầu nói: “Cửa mở theo hướng đông tây, nhà xây từ bắc vào nam, đây là cách bố trí khiến gia đình bất hoà, táng gia bại sản đó.”
Hai vợ chồng bác hai tức giận đùng đùng nhìn Kha Mỹ Ngu.
“Con bé kia, tao cảnh cáo mày giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào.” Chú hai hung dữ nói: “Mày đang cổ xúy mê tín phong kiến, mày có tin tao kiện mày lên công xã không?”
Kha Mỹ Ngu cười lắc đầu: “Tôi không tin, mọi người trong thôn đều biết hai nhà chúng ta có mâu thuẫn sâu nặng, các người bởi vì không được ăn thịt mà kiện tôi lên công xã. Không có chứng cứ, ai sẽ tin tưởng hai người đây?”
Cô nói như vậy là vì trước đó đã kiểm tra qua, ngoại trừ hai vợ chồng đại ác nhân này, những người còn lại đều ở trong phòng, bên ngoài có tiếng gió lùa gào thét, không ai có thể nghe thấy cô vừa nói gì.
"Mày." Bác hai tức giận đến không nhịn được giơ tay lên.
Tần Nguyên Cửu sắc mặt lạnh lùng bước tới, "Đồng chí Kha Khánh Thư, ông là đàn ông, không nói được đạo lý lại còn định đánh phụ nữ sao?"
Bác hai đã từng thấy qua thân thủ của Tần Nguyên Cửu, không cam lòng hung hăng buông tay xuống, nói: "Quản tốt con vợ mày đi, đừng có cái gì cũng dám nói, sớm muộn gì cũng có một ngày nó vào đồn công an ngồi hoặc là bị người..."
Lời còn chưa nói xong, Tần Nguyên Cửu không biết lấy ở đâu ra một cây gậy thô đánh vào chân ông ta một cái.
Lực mạnh đến mức khiến bác hai nhất thời không thể chống cự được, lập tức ngã quỳ xuống đất, theo bản năng kéo thím hai theo.
Cơn đau khiến ông ta phải cuộn tròn trên mặt đất, cắn răng chịu đựng một hồi lâu.
Thím hai sửng sốt một lúc, ngay khi bà ta muốn hắng giọng hét toáng lên, Kha Mỹ Ngu đã nhanh tay nhét một nắm cỏ khô vào trong miệng bà ta.
“Tôi cũng khuyên ông làm người thì nên lương thiện một chút, đừng tưởng rằng nội tâm mình bẩn thỉu không ai biết, nếu không quả báo sẽ tới rất nhanh.” Tần Nguyên Cửu nắm chặt tay Kha Mỹ Ngu, bình tĩnh sải bước rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận