Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 120. -

“Anh, anh muốn làm gì, em, mặc dù em đẹp, thân hình duyên dáng nhưng em là gái quê, đầu óc mu muội, không có cách nào có cộng hưởng tâm hồn gì đó với anh đâu...”
Tần Nguyên Cửu bật cười, duỗi tay xoa tóc cô: “Em biết bây giờ em giống gì không?”
“Cái gì?”
“Một con chuột chũi bị dọa đến đần ra, ngây ngốc ngớ ngẩn, không có anh, em bị người ta bắt nạt thì phải làm sao đây?” Anh nhẹ nhàng xách người xuống giường: “Đi thôi, đi ăn cơm, nếu không lát nữa phải xếp hàng đó.”
“Em giận rồi, lát nữa ăn cho anh sạt nghiệp.”
Tần Nguyên Cửu nhướn mày: “Vậy thì bản lĩnh của em cũng không nhỏ đâu.”
Bọn họ vừa đến tầng một đã chạm mặt Kha Vân Nguyệt với Hoàng Phương Bân.
“Phòng trong nhà nhỏ, anh không nỡ thấy em nằm dưới đất, mặc dù ở nhà khách một ngày hết ba tệ nhưng chúng ta sẽ tự do hơn chút.” Hoàng Phương Bân ôm bả vai Kha Vân Nguyệt rồi nói.
“Lát nữa đến nhà ăn quốc doanh ăn cơm, còn phiền em trả tiền nữa. Em yên tâm, hai chúng ta là vợ chồng, đợi anh học đại học, tốt nghiệp xong, tiền lương sẽ giao hết cho em.”
“Em cũng hiểu mà. Em là con gái của trưởng thôn, hộ khẩu ở thôn Lạc Phượng. Mẹ anh được người trong nhà chiều chuộng từ bé, cực kỳ sĩ diện, thích so bì với hàng xóm, có điều mẹ anh mạnh miệng mềm lòng. Ăn nói không dễ nghe, em đừng để trong lòng nha.”
“Anh là đứa con trai được mẹ yêu quý nhất. Anh cưới em rồi, chắc chắn bà ấy sẽ nhận người con dâu là em, chẳng qua, người già mà, phải dỗ dành đôi chút. Thế nên, A Nguyệt à, để em chịu ấm ức rồi.”
Anh ta nói đến chân tình, thắm thiết, mặc dù trước đó Kha Vân Nguyệt chỉ hờn dỗi với anh ta.
Nhưng được người ta dỗ dành như thế, cô gái đỏ mặt thì thầm: “Em hiểu rồi, nếu như em thành người thành phố, con trai đến nông thôn cưới vợ, chắc chắn em cũng phải làm khó dễ đôi chút.”
Hoàng Phương Bân hài lòng vụng trộm nắm tay cô ta: “Đúng là cô gái tốt, anh muốn cưới em về nhà ngay bây giờ luôn.”
“Đáng ghét.” Kha Vân Nguyệt làm nũng trừng mắt nhìn anh ta: “Chúng ta đi nhanh lên, đừng để người nhà anh chờ lâu.”
Hai người họ cứ ngang nhiên, không nhìn thấy Kha Mỹ Ngu với Tần Nguyên Cửu ở phía sau.
Đợi người đi rồi, chị gái lễ tân cười vẫy tay, hóng hớt hỏi: “Hai người cùng quê với họ nhỉ? Tôi thấy trong nhà nam đồng chí kia không ổn lắm, nữ đồng chí kia cũng ngốc thật đấy.”
“Hết cách thôi, người ta nhìn trúng nhau rồi, ai nói cũng không có tác dụng, phải đích thân đâm vào tường rồi mới biết.”
Kha Mỹ Ngu bất đắc dĩ nhún vai.
“Hai người mau đi ăn cơm đi, lát nữa đông người lắm.”
Sau khi chào tạm biệt chị gái lễ tân, Kha Mỹ Ngu với Tần Nguyên Cửu đi đến nhà ăn quốc doanh.
Diện tích tiệm cơm không nhỏ, có vẻ gấp ba lần tiệm cơm trên trấn nhưng dù cho là thế, bên trong cũng không có bàn trống.
“Này, hai đồng chí, chúng tôi ăn xong rồi, hai người ngồi đây đi.”
Vừa vào cửa, nhờ vào giá trị nhan sắc siêu cao, hai người đã được người mê cái đẹp ưu tiên, nhiệt tình đứng dậy, nhường lại chỗ.
Đó là một đôi nam nữ, ánh mắt bọn họ mang theo thiện ý và thưởng thức không thể che giấu, không hề có chút suy nghĩ hỗn tạp nào.
Kha Vân Nguyệt, Hoàng Phương Bân và một đám người đang đợi ở trước cửa, vừa thấy thế, bọn họ đã vội tiến lên giành chỗ.
Đồng chí mê cái đẹp lập tức ngồi xuống: “Ngại quá, mấy đồng chí này, kia là bạn của tôi.”
Kha Vân Nguyệt trừng mắt: “Đồng chí này, cô chắc chắn đây là bạn cô sao? Cô có biết bọn họ từ đâu đến, làm gì không? Đừng nhắm mắt nói mò! Đấy là đồng hương của tôi đó!”
Kha Mỹ Ngu cười khẽ, vỗ vai cô ta: “Ngại quá, đồng chí nhường đường chút.”
Nói rồi, cô đi vòng qua Kha Vân Nguyệt, ngồi xuống ghế cùng với Tần Nguyên Cửu.
Kha Mỹ Ngu cũng nhiệt tình lấy kẹo thỏ trắng từ trong túi ra đưa cho hai đồng chí nữ kia mỗi người một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận