Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 346. -

“Đúng thế, cô gái trẻ à, chỉ cần lời cháu nói là thật thì chúng tôi chịu bỏ tiền. Nếu tiệc cưới ăn không ăn được thịt thì chúng tôi đi hay tay không thật…”
Lúc này có một người đứng ra: “Ha ha, đây là việc vui của nhà họ Lý và nhà họ Kha. Chúng tôi đã nói xong trước cả rồi, chứ sau đó đừng nuốt lời, ồn ào thì mọi người cũng khó chịu lắm.”
“Thế này đi, ông Triệu tôi đây làm nhân chứng cho mọi người thì sao?”
Sở trưởng Triệu cười đứng ra.
Mọi người hơi sửng sốt nhìn nhau, chỉ là đùa thôi mà phải nghiêm túc đến thế cơ à?
Kha Mỹ Ngu chớp mắt: “Chú Triệu, không phải thế đâu. Cho dù chuyện mọi người nói ra có là thật hay không thì nhà họ Kha chúng cháu đều chào đón mọi người tới thôn Lạc Phượng làm khách!”
Không thể để con nhóc này xem thường được, mọi người ngoan cố nói: “Phải phải, sở trưởng Triệu ra làm chứng đi, chúng tôi ký tên lăn dấu tay lên đó.”
“Trước giờ người trong thành phố chúng tôi nói được là làm được!”’
À, thôn Lạc Phượng là vùng núi hẻo lánh, sao các thôn dân lấy thịt ra được. Đây không phải rõ ràng là trò cười à?
Họ ký tên là có thể xem trò cười của nhà họ Lý, cớ sao lại không làm?
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu, nghiêng đầu nói khẽ với Tần Nguyên Cửu: “Anh Cửu, em cho là người trong thành phố hào sảng lắm chứ. Năm đồng tiền mọi người cho không mà cũng phải ký tên đồng ý nữa chứ.
Về mà thôn dân hỏi em chuyện hôm nay, em không nói ra khỏi miệng được.”
Tần Nguyên Cửu cúi đầu thấy ánh mắt gian xảo của cô gái nhỏ, nhếch môi: “Người trong thành phố không có nghĩa là cuộc sống tốt hơn. Ăn mặc ngủ nghỉ cái nào không cần tiền chứ, chắc là nghèo hào phóng đó…”
“Có thể họ cảm thấy người nhà quê chưa từng thấy cảnh đời, cho là năm đồng tiền là nhiều lắm…” Kha Mỹ Ngu gật đầu như thật vậy.
Tiếng nói chuyện của họ không lớn nhưng cũng không phải là cực kỳ nhỏ. Ít nhất thì đối với những người phụ nữ thích nghe lén, nhiều chuyện trong khu tập thể thì nghiêng tai rướn cổ lên là đủ nghe rồi!
Khó chịu lắm biết không?
Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn!
Một ngọn lửa vưu việt của người thành phố cháy hừng hực, đốt hết phân nửa lý trí của mọi người, một người phụ nữ lớn tiếng giễu cợt: “Tôi phải nói làm năm đồng tiền thì ít quá, không đáng để ký tên. Tôi lấy ra mười đồng tiền!
Để các đồng chí nông dân khỏi phải thắt lưng buộc bụng tiền mừng là hai cân thịt tới. Mà chúng ta chỉ lấy ra có năm đồng, bị người ta chế giễu.”
Thật ra thì mười đồng tiền cũng không phải là nhiều, nhưng mà tiền mừng người ta cũng chỉ là hai ba đồng tiền thôi, rất ít khi mười đồng. Hơn nữa mười đồng tiền là một phần năm lương của phần lớn người ở dây, thậm chí là một phần tư!
Để các bà vô duyên vô cớ lấy nhiều tiền ra như thế, dù là tiền thế chấp hóng chuyện, tim gan của các bà cũng đang run rẩy rồi.
Đây là một thị trấn nhỏ, lề lối của người trong thành phố lớn cỡ nào chứ?
Nhưng hàng xóm không tiếc xin nghỉ để hóng chuyện của nhà họ Lý đều rất sĩ diện. Một người nói nếu nhưng những người khác không hưởng ứng, há chẳng phải rất là mất mặt à. Vậy không phải đang chứng minh với mọi người là nhà mình nghèo hay sao?
Trong lòng các bà lại xác nhận lần nữa, dân nhà quê không thể xách hai cân thịt heo làm tiền mừng được. Hơn nữa là toàn thôn, là vì chuyện cười của các bà kêu sở trưởng Triệu viết số tiền thành mười đồng tiền.
Kha Mỹ Ngu cười híp mắt nhìn mọi người, còn xấu xa nói: “Các thím à, các thím vừa vừa thôi, ký xong coi như là đưa mặt mình lên đó.
Đến lúc đó nếu phải tiêu tiền thật thì các thím lại khóc!”
Cô sẽ dạy dỗ các bà một khóa, không phải chuyện nào cũng hóng được, tin vịt không phải lúc nào cũng bịa được!
Lý Quyên Mai hơi lo âu nhưng thấy Kha Mỹ Ngu và nhà họ Kha đều bình tĩnh, còn nóng lòng muốn thử thì kìm nén tâm trạng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận