Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 485. -

Giống như Tần Nguyên Cửu nói, trước khi bắt đầu thi đấu, thuê xong người chịu trách nhiệm an ninh chính thì ban Thông tin của hội sinh viên sẽ thông báo quy tắc. Vì trước đó hạng mục thuê mướn đã được khảo sát toàn diện, cho nên lần này chỉ cần làm nội dung như cũ là được.
Chỉ cần họ mở rộng cơ số nhân viên tham gia thi đấu, đề cao độ khó của hạng mục tranh giải và các tuyến hợp lệ, sẽ đảm bảo trở thành nhân viên an ninh công chức chính thức, có năng lực nghề nghiệp đảm nhiệm chức vụ của mình.
Trận thi đấu đầu tiên chính là chạy vác nặng. Mang hai mươi kg chạy trong năm km!
Điều kiện vừa đưa ra, làm cho các tuyển thủ đã chuẩn bị sẵn sàng và các khán giả đã quen các quy tắc thi đấu xôn xao cả lên.
Kha Mỹ Ngu khó hiểu nghiêng đầu hỏi Tần Nguyên Cửu.
Anh nhàn nhạt giải thích.
“À, có phải anh Cửu đã biết trước rồi không nên mới huấn luyện cha theo tiêu chuẩn này?”
“Không hề.” Tần Nguyên Cửu cười nói: “Anh chỉ yêu cần cha huấn luyện theo tân binh trong bộ đội thôi. Không ngờ những sinh viên này vì biểu dương lại tiêu chuẩn cao như thế.”
Năm cây số tương đương với mười dặm đất, một dặm đất là năm trăm mét. Chuyện này tương đương với cõng một đứa trẻ bốn năm tuổi trên lưng chạy hết năm ngàn mét. Đường đua tiêu chuẩn chỉ có mười hai vòng rưỡi thôi!
Nếu không phải cuối cùng Kha Mỹ Ngu quyết định lấy bản lĩnh chân chính của mình đối đáp thi đại học, thì cô vốn dĩ sẽ không trải nghiệm được cảm giác con gái chạy thể dục một ngàn mét trong thời gian quy định là như thế nào.
Kinh khủng quá rồi, đó chắc chắn là một cơn ác mộng.
Chưa tới mạt thế, thể chất của mọi người chưa được trải qua rèn luyện virus zombie.
Dưới một ngàn mét, không ít nữ sinh sắc mặt trắng bệch, đau họng, thậm chí có người còn ói ra!
Nam sinh chạy một ngàn hai trăm mét cũng không phải là một nhiệm vụ có thể hoàn thành thoải mái.
Dù gì bây giờ mọi người hoạt động nhiều nhưng mà nhiệm vụ mang nặng chạy năm ngàn mét cũng khá nặng nề.
Các tuyển thủ tới tham gia thi đấu cũng cầm lấy quyết tâm chiến thắng, muốn chiếm được một cái tên làm việc chính thức.
Họ kìm nén nội tâm kinh ngạc của mình, tiếp tục nhảy làm nóng người tại chỗ, không ai dám dị nghị gì cả.
Tiếng súng vang lên, Vọng Đế Xuất gân cổ lên quát: “Đồng chí Kha Khánh Nghĩ cố lên! Đồng chí Kha Khánh Nghĩa siêu nhất! Đồng chí Kha Khánh Nghĩa mãi đỉnh!”
Nó không chỉ hưng phấn kêu lên, còn đập cánh theo sau, quanh quẩn ở trên đầu cha Kha cố gắng cổ vũ: “Ổn định hô hấp, phải chạy năm cây số, phải chuẩn bị ứng chiến lâu dài…
Tập trung chú ý, kẻ địch của ông chính là bản thân, đừng so sánh với người khác…
Không phải chỉ là năm cây số thôi, mười ngàn bước, chuyện nhỏ mà…
Hai mươi ký, không phải là cõng một đứa trẻ bốn năm tuổi thôi sao…”
Nó nói rập khuôn những lời bình thường mà Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu nói trong lúc huấn luyện cha Kha. Không chỉ thế mà không phụ lòng cả bộ lông trắng của mình, giọng nói của nó oang oang trên vùng trời đường đua, trở thành thứ sáng nhất cung thể thao!
Thành viên đội cổ động viên Vọng Đế Xuất này sức chiến đấu siêu quần, không cho đám Kha Mỹ Ngu có cơ hội ra sân.
Cha Kha bị nó nói nhao nhao bực cả mình, mất tập trung chạy. Nhưng lại vô thức hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù không lấy được hạng đầu nhưng thành tích của ông cũng tốt, đứng thứ hai.
Nghỉ ngơi một lát là tới hạng mục đánh cận chiến.
Thành viên của hội sinh viên giữ lại hạng mục này nhưng quy tắc thi đấu cũng được thay đổi.
Thí sinh không còn khiêu chiến nhân viên an ninh kỳ cựu nữa. Dù sao làm nhân viên an ninh ở đại học thì năng lực sẽ hạ thấp dưới sự an nhàn của công việc.
Nói cách khác, theo thói quen này thì chất lượng của nhân viên an ninh ngày càng đi xuống.
Họ sẽ để thà đánh nhau với sinh viên hiệp hội võ thuật của trường tốt nghiệp mùa hè này còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận