Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 829. -

“Nếu như không phải tôi tin tưởng vợ, thì tôi còn nghĩ đây là con của người khác…”
Kha Mỹ Ngu không dám nhìn ông cụ, cô thực sự vẫn chưa thể chắc chắn. Theo những gì ông ấy nói, thì ông ấy đã đi lính từ khi còn trẻ, mỗi năm về nhà một hai lần, nhưng lần nào vợ ông ấy cũng có thai. Chậc chậc, cô thực sự không biết phải nói với ông ấy gì nữa.
Họ ngồi xe trở về nhà, ông cụ Triệu đưa ông cụ Địch về thẳng nhà mình. Phải đợi ông cụ Địch ổn định, ông ấy mới có thể tiếp tục công tác thăm hỏi và an ủi tiếp theo.
Khi Kha Mỹ Ngu trở về nhà thì trời đã tối, cả gia đình đang quây quần quanh bàn chờ cô.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ, ấm áp trên khuôn mặt cả nhà, sự thù địch trong Kha Mỹ Ngu cũng biến mất không dấu vết, cô vui mừng vì mình được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nếu để cô trở thành thành viên của nhà họ Địch, nhà họ Triệu hoặc nhà họ Lăng ở đối diện, không biết cô sẽ trở thành người như thế nào nữa.
Kha Mỹ Ngu biết rất rõ những người đến từ mạt thế, đặc biệt là những người đã ở mạt thế mười năm. Bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, có tay của người nào là không nhuốm máu?
Việc này giống như phá vỡ giới hạn trong lòng con người, giống như đi đường cao tốc, khó khống chế được sự bạo lực trong lòng.
Không có sự tiện lợi không gian mang lại, bản thân có sắc đẹp nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình, giờ đây cô sợ sẽ không thể giữ được một trái tim tĩnh lặng bình yên.
Nhuốm máu ở mạt thế và nhuốm máu ở thời đại này là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Sau bữa cơm, Ứng Yến rửa bát xong liền kéo vợ lên lầu, không quan tâm đến ánh mắt mong đợi của bọn trẻ.
"Mấy đứa nhỏ một ngày rồi chưa được gặp em, chắc chắn bọn chúng đã rất nhớ em. Anh… anh có chuyện gì, không thể chờ bọn trẻ ngủ được sao?" Kha Mỹ Ngu có chút xấu hổ nói.
Ứng Yến sửng sốt, ôm cô xoa đầu: "Hôm nay em đi đâu thế?"
Người khác có thể không cảm nhận được sự thay đổi của cô, nhưng anh không cần nhìn cũng có thể phát hiện ra sự khác biệt.
Kha Mỹ Ngu thành thật kể lại sự việc ngày hôm nay, sau đó thản nhiên nói: "Tại sao con người lại hay quên như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì lúc nhỏ không nhớ được chuyện gì, hay là trí nhớ quá ít ỏi, khiến người ta coi nhẹ công ơn sinh thành của cha mẹ?
Phần lớn cha mẹ đều yêu thương con cái, nhưng có bao nhiêu người con hiếu thảo thực sự có thể phụng dưỡng cha mẹ không một lời oán trách hay chán nản?
Khi nào con người mới thực sự có được chỗ dựa khi về già?
Đã từng trải qua mạt thế, nên em sâu sắc cho rằng có đủ cơm ăn áo mặc là điều hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ trải qua nhiều năm như vậy, em lại cảm thấy bản chất con người rất phức tạp. Ham muốn giống như một cái hố không thể lấp đầy."
Ứng Yến nhẹ nhàng vuốt ve cô: "Ở mạt thế, có biết bao nhiêu người xấu xa, em thấy còn ít sao?"
Kha Mỹ Ngu có chút buồn bực: "Chính vì đã nhìn thấy rất nhiều, cho nên em cũng thấy được một ít chân tình trong cuộc sống. Em ôm hy vọng rất lớn với con người, không hề có chút ác ý nào.
Đây là thời đại hòa bình. Giữa người và người có thể có mâu thuẫn gì lớn? Tại sao không thể tử tế với nhau hơn?
Anh không biết bọn em đã sốc thế nào khi nhìn thấy ông cụ Địch lần đầu đâu. Ông ấy là một người lính giỏi, chiến đấu hết mình trên chiến trường vì nhân dân, giao phó mạng mình cho tổ chức, đổi mạng sống để mang về cuộc sống ấm no cho gia đình. Nhưng chỉ vì mất đi hai chân, không thể làm gì được nữa, nên đã bị người nhà đối xử khắc nghiệt như vậy!
Cơ thể ông ấy đã chịu giày vò đến mức đó, vậy tinh thần của ông ấy còn tổn hại đến mức nào đây? Sự độc ác của những người đó, em không biết phải nói bao nhiêu lần một ngày mới đủ!
Nếu là em, em hận không thể châm lửa thiêu sống họ và bản thân mình."
Cô không khỏi cay đắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận