Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 321. -

Ánh mắt anh đảo qua đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, ừ một tiếng: “Sau này anh sẽ luôn mang theo đồ ăn vặt bên người để khi em đến sẽ có đồ để ăn.”
Kha Mỹ Ngu nhịn không được mà cười tươi, thơm mạnh một cái lên má anh, giọng ngọt như bọc mật ong: “Ứng Yến là tốt nhất!”
Ứng Yến ngẩn ngơ, ngay sau đó nhấp chặt môi, không kiềm chế được mà muốn mỉm cười.
“Mau đi nhanh thôi, mấy gian hàng trên núi thú vị lắm, đi chậm không cẩn thận là hết hàng đấy.”
Câu này của anh khiến Kha Mỹ Ngu như gắn thêm mô tơ trên chân, nhanh chóng lôi kéo anh chạy lên núi.
Chỗ này ở vị trí khá hẻo lánh, một đám cậu ấm cô chiêu đều phải dùng máy bay tư nhân tới, nếu không sẽ phải giống những du khách khác, những người vì muốn chứng kiến cảnh hùng vĩ của thung lũng hoa đào cùng với sự linh nghiệm của cầu nhân duyên mà phải ngồi xe khách ba giờ mới tới nơi!
Ngọn núi này dài hơn hai nghìn mét, địa thế không tính là hiểm trở, nhưng đường bộ lại tương đối dài.
Bọn họ dọc theo đường đi đuổi kịp và vượt qua không ít người, trong lúc đó Kha Mỹ Ngu cũng đã ăn không ít đồ ăn vặt, may mắn chính là, ở trong mơ cô như cũ có được cái dạ dày không đáy, kể cả nhiều hay ít đồ ăn thì vẫn đều có thể nhét vào!
Ứng Yến đã không ngừng tập luyện trong một năm nay, nhưng đối với người năng động hoạt bát quá mức như Kha Mỹ Ngu, anh vẫn không thể theo kịp.
Đến thung lũng hoa đào, cả hai lập tức bị thu hút bởi rừng hoa bạt ngàn.
Ở đây có rất nhiều cây đào, mặc dù mỗi cây đều cách nhau một khoảng, nhưng từ xa nhìn lại, những cành hoa đan xen vào nhau, sắc hồng khiến cả bầu trời như đang bừng sáng một cách đẹp mắt.
Hương hoa thoang thoảng xua tan đi cái lạnh của buổi sáng, Kha Mỹ Ngu kéo Ứng Yến chỉ mới ngắm hoa một lúc đi thẳng đến nơi bán thức ăn làm bằng hoa đào.
"Ông chủ, mỗi món lấy cho chúng ta hai phần, không, năm phần đi!"
Trong quán ăn tên Đào Hoa Quan có rất nhiều món ăn làm bằng hoa đào, bao gồm món chính, món phụ, món tráng miệng, đồ uống,... Mỗi món đều được trau chuốt qua hàng chục thế hệ đầu bếp trong hàng trăm năm.
Các món ăn ở đây vô cùng phong phú, một phần cũng đủ lấp đầy một chiếc bàn vuông, chứ đừng nói là năm phần!
Ông chủ vui vẻ nói: “Mấy bạn nhỏ, các cháu may mắn lắm đó, vừa đến đã có đồ ăn rồi. Không giấu gì các cháu, đồ ăn của quán chúng ta rất ngon, nửa tiếng nữa thực khách sẽ phải xếp hàng để vào ăn, có thể sẽ phải xếp một hàng dài từ quầy tính tiền đến bậc thang của quảng trường!"
Kha Mỹ Ngu mỉm cười không ý kiến.
Tuy nhiên, Ứng Yến lại cau mày rồi lập tức dãn ra.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, những món ăn làm bằng hoa đào không chỉ đẹp mắt, mà còn đạt đến hương vị cao nhất. Mỗi bữa ăn đều có kết cấu và hương vị đặc biệt, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người ăn.
Chỉ là những món ăn tinh xảo thì lại có khẩu phần rất nhỏ.
Khẩu phần trong mỗi món ăn không nhiều, Kha Mỹ Ngu sợ chiếm chỗ của người khác, nên đã gộp năm phần lại với nhau.
Mỗi đĩa, bát, tô của cô đều chứa đầy thức ăn, thực sự đem hết cả bàn bỏ vào đó!
Kha Mỹ Ngu mời Ứng Yến một tiếng, sau đó cắm đầu vào ăn.
Chà, đúng là quá hạnh phúc. Trong mơ, cô có thể ăn cả một bữa ngon mà không phải trả một xu nào cả. Kha Mỹ Ngu cảm thấy mệnh cá chép của mình quá tiện lợi, nếu ngoài đời thực không thể thỏa mãn bản thân, cô có thể chuyển vào trong mơ.
Sau khi cơn đói ban đầu qua đi, Kha Mỹ Ngu bắt đầu thưởng thức hương vị, cách làm trau chuốt của những món ăn này một cách chậm rãi, để đợi đến khi hoa đào nở rộ ngoài đời thực, cô sẽ tự mình làm một bàn đồ ăn bằng hoa đào.
Quả nhiên, không lâu sau đó, bên ngoài quán ăn đã xếp thành một hàng dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận