Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 114. -

Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Tôi học đại học cũng chẳng để làm gì.”
“Tôi không cần nhồi nhét đầy đầu, trang bị cho bản thân để tìm vợ, cũng không cần dùng đến bằng cấp để có công việc nuôi gia đình. Tôi chỉ muốn làm, làm một người mẹ hiền vợ đảm thôi là được rồi!”
Tần Nguyên Cửu nhướn mày, cười khẽ: “Mặc dù anh hy vọng nửa kia của mình làm mẹ hiền vợ đảm, nhưng mình à, em có thể lên đại học chơi thử, lấy bằng cấp về rồi làm một chức vụ nhàn hạ mà.”
“Ví dụ như công việc cứu các nữ đồng chí khỏi nước sôi lửa bỏng của hội liên hiệp phụ nữ.”
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, cô thích náo nhiệt là thật nhưng cô vốn không muốn động não giúp đỡ người ra nghĩ ra ý tưởng mới! Vẫn cứ làm một con sâu gạo không sầu không lo tốt hơn.
Tiếng ting ting quen thuộc vang lên, cô mở to mắt, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, không phải chứ!
“Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ chính, nghề nghiệp kiếp sống, làm một người thực hiện nhiệm vụ theo hướng tích cực, sao có thể thiếu đi mơ ước và sở thích được chứ?”
“Mời chọn một nghề nghiệp, vì nó mà phấn đấu! Khi hoàn thành việc học đại học, cô có thể lấy được phần thưởng 10000 điểm giá trị hòa bình.”
“Lời khuyên: đã kiểm tra được ký chủ tu tập y phù, kiến nghị cô chọn học y!”
Ha ha ha, làm bác sĩ sao?
Vậy chẳng phải ngày nào cô cũng bận rộn khám bệnh cho người ta à, lúc nghỉ ngơi cũng phải chuẩn bị tùy thời nhận cấp cứu, chỗ nào có nạn thì phải căng da đầu xông đến đó.
Muốn khổ bao nhiêu thì khổ bấy nhiêu, hoàn toàn không phù hợp với người không có khao khát, chỉ thích ăn ngon như cô!
Có điều nhìn thấy mười nghìn điểm giá trị hòa bình, có thể mua năm, sáu trăm ly trà sữa phô mai cô thích nhất, thế nào thì cô cũng phải căng da đầu đi học hai năm.
“Được rồi.” Kha Mỹ Ngu ủ rũ nói.
“Đồng chí Kha, đồng chí Tần, những thứ này đều không được tính là yêu cầu, hai vị ưu tú như thế, trong lòng có quốc gia, có tổ chức, theo lý thì nên có được cơ hội nhập học.”
“Gia đình sinh ra và nuôi dưỡng đồng chí Kha cũng không dễ thấy, tôi tin năm người anh trai của cô cũng có thể thông qua con đường học hành, trở thành trụ cột của quốc gia.”
“Vậy nên, đồng chí Kha, đồng chí Tần, hai người còn có yêu cầu nào khác không?”
Sở trưởng Tôn vô cùng chân thành hỏi.
Lẽ nào không cần thưởng chút vật chất sao, ví dụ như tiền, công việc, nhà, đồ gia dụng,...?
Kha Mỹ Ngu nhìn Tần Nguyên Cửu.
“Cảm ơn sở trưởng Tôn, chỉ cần bảy danh ngạch đến trường đại học Bách Khoa trên tỉnh là được rồi.” Tần Nguyên Cửu cười nhẹ: “Chúng tôi chỉ trùng hợp gặp phải bọn buôn người, hỏi mấy câu thôi, cũng không làm gì cả.”
“Đổi thành người khác, họ cũng sẽ làm vậy thôi. Tổ chức có thể cho chúng tôi cơ hội đi học, chúng tôi đã cảm kích trong lòng, chúng tôi sẽ quý trọng danh ngạch này, đợi sau khi học xong, sẽ báo đáp lại tổ quốc.”
Kha Mỹ Ngu sững sờ nhìn anh.
Đây là lời đại phản diện nói sao?
Đi ra cục cảnh sát, Kha Mỹ Ngu còn chưa hoàn hồn lại, thậm chí ra khỏi cục cảnh sát rồi, cô còn khua khua tay với anh: “Đồng chí Tần, phiền anh cúi đầu xuống.”
Kha Mỹ Ngu ngẩn ra, nhướn mày, ghé lại gần, trong đôi mắt sâu thẳm còn ẩn chứa sự mong đợi.
Thế nhưng móng vuốt Kha Mỹ Ngu lại túm lấy mặt anh, cô bắt đầu nhéo: “Là thật này, không đeo mặt nạ da người. Sao anh lại nói ra lý tưởng báo đáp quốc gia, công chính liêm minh như thế?”
Tần Nguyên Cửu nắm tay cô, đen mặt, đứng thẳng dậy, nghiến răng nói: “Bởi vì anh phải cảm ơn tổ chức, để anh có cơ hội cưới được người vợ như em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận