Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 686. -

Da đầu Tần Hiểu Hà tê dại. Từ nhỏ, bà ta nhìn thấy ông cụ nhà họ Tần liền sợ hãi, sau lưng dỗ dành cô chủ, khi cô chủ đi rồi, lại phải dỗ dành cậu chủ nhỏ, sau đó tiếp tục ổn định ở nhà họ Tần.
Nhưng cậu chủ nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh, cứng mềm đều không ăn. Trong lòng ông cụ không thích, nhưng bề ngoài cũng không quá làm khó xử người.
Ứng Yến lại không như vậy, anh tàn nhẫn xử lý người khác, thích mỗi bước đi đều bắn trúng mục tiêu.
Tần Hiểu Hà ăn không ít khổ, nếu không cũng sẽ không oán hận nhà họ Tần đến thế. Nhưng ông cụ đã mất, thời gian gần đây, nhiều gia đình không những được sửa lại án xử sai mà còn được trả lại phần lớn tài sản.
Cho nên bà ta động tâm tư.
"Yến Yến, đó đều là chuyện của thế hệ trước. Hiện giờ cậu không có người thân, tôi lại là…" Đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Ứng Yến, Tần Hiểu Hà không thể nói được từ "dì", chỉ có thể ngượng ngùng cười: “Dù sao tôi cũng nhìn cậu lớn lên, tình cảm cũng không kém gì họ hàng thân thiết.
Sau này chúng ta phải giữ liên lạc, nếu cậu có khó khăn gì thì cứ đến tìm chú cậu. Chú cậu hiện là phó chủ nhiệm cửa hàng bách hóa lớn nhất nội thành, sau này các cậu đi mua sắm cũng có thể đến văn phòng tìm ông ấy, giữ cho các cậu giá cả của công nhân viên chức, còn có không ít hàng thanh lý!”
Kha Mỹ Ngu nhìn cái này cái kia, phát hiện Ứng Yến trong mắt mọi người là một người đáng thương, chó mèo gì cũng đều nóng lòng muốn đến trước mặt anh khoe khoang.
Ứng Yến bình tĩnh nói: “Người đang làm trời đang nhìn, tôi vốn không muốn so đo cái gì. Bà tới trước mặt tôi là để nhắc nhở tôi nên làm gì sao? Chỉ là một phó chủ nhiệm mà thôi, à, cũng không biết có thể làm bao lâu, dù sao, tôi không tin người vươn tay nhiều lần có thể kiềm chế được bản thân.”
Trán Tần Hiểu Hà và chồng không khỏi đổ mồ hôi, người đàn ông này không giữ miệng, mỗi lời nói đều đâm đến chỗ yếu hại của bọn họ.
Bọn họ rất sợ tiếp tục cuộc trò chuyện, người không kiên nhẫn thực sự sẽ làm ra chuyện gì.
Vì thế người một nhà bọn họ ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói hai câu rồi rời đi.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định rất sai lầm, tại sao lại phải giả vờ đáng thương để người khác nhảy nhót trước mặt mình?
Vì vậy, hai người không định làm theo kế hoạch ban đầu, đợi lát nữa tìm một ngôi nhà thích hợp để ở lại trước.
Có nhà thì đăng ký hộ khẩu rất dễ dàng, đến lúc đó có thể đưa ông bà cụ chuyển đến đây, còn cha mẹ Kha có thay đổi công tác thì đăng ký hộ khẩu, cũng có thể chuyển theo. Năm anh trai được em gái đốc thúc, thành tích mấy năm liền đều xuất sắc, cũng được cử đi Đại học thủ đô học nghiên cứu sinh.
Đợi đến khi đã thu xếp ổn thỏa liền gửi thư cho gia đình, bảo họ đến đây càng sớm càng tốt.
Sau đó, hai người sẽ liên hệ trước với người hướng dẫn để hoàn thành việc học trong thời gian sớm nhất...
Sau khi nói chuyện đơn giản một lúc, mọi người bắt đầu di chuyển đến hội từ thiện. Đa số bọn họ được sắp xếp từ hàng thứ tư trở đi, ba hàng đầu tiên dành riêng cho khách nước ngoài.
Gần như đúng lúc đó, một nhóm người ăn mặc phong cách phương tây, dáng người tao nhã và vẻ mặt ngạo mạn lục tục đi vào, ngồi ở phía trước.
Vật phẩm đấu giá đã được đăng ký vào sách, phân phát đến tay mỗi người ở đây, trong đó có tên, đặc điểm, nguồn gốc, giá khởi điểm và số thứ tự đấu giá của vật phẩm.
Kha Mỹ Ngu nhanh chóng lật từ đầu đến cuối cuốn sách, không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Vàng bạc châu báu hay nhà cửa cô đều không thiếu nha!
Ứng Yến cũng tùy ý lật qua, nắm tay cô chơi đùa, thỉnh thoảng nhìn thấy có người không vừa mắt giơ bảng lên, ý đồ xấu theo sát hô giá vài lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận