Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 806. -

Mấy năm gần đây, Ứng Yến đã quyết định làm thương nhân, vì thế ngoại trừ chuyện lớn bắt buộc ra, anh cũng được xem như là người không nghe ngóng chuyện bên ngoài, đối với những chuyện ầm ĩ trong đại viện, anh cũng chỉ nghe qua miệng bà cụ Kha.
Anh tìm bà cụ Kha: “Bà nội, nghe nói nhà họ Triệu ở đại viện Đông mới từ phía Nam chuyển về phải không ạ?”
Bà cụ đang thái rau, bà ấy nhìn anh: “Đúng thế, khoảng thời gian trước mọi người câu nào câu nấy đều nhắc đến nhà họ Triệu. Có chuyện gì sao?”
“Bà nói cháu nghe để cháu còn có chuẩn bị, dù sao đại viện Nam với đại viện Đông cách nhau không xa, sau này đi lại gặp phải mà không biết gì cả cũng ngại.”
Bà cụ cười nói: “Cháu hỏi đúng người rồi đấy.
Nhà họ Triệu đó rất lợi hại, ông cụ kia vốn là người quản lý bộ đội phía Nam, bây giờ ông cụ đó về hưu rồi nên mang theo con cháu về thủ đô dưỡng lão.
Ông cụ ấy nghe nói chúng ta mở đại học dành cho người cao tuổi nên cũng báo danh tham gia câu lạc bộ thư pháp với quốc họa, người ta đánh trận giỏi lắm, mà văn hóa cũng rất cao siêu.
Nghe nói ông ấy cưới đến ba đời vợ nhưng ba người đều đoản mệnh, không thể hưởng phúc với ông ấy. Bao nhiêu người bắt đầu ngoài sáng trong tối tìm bạn già giúp ông ấy, chậc chậc, ai ai cũng nhìn vào nhà họ Triệu sống an nhàn, ông cụ đã gần đất xa trời rồi, sau này đến lượt bà nội hưởng phúc đấy.”
Nói đến đây bà cụ lại cảm thấy buồn cười: “Ngu Bảo Nhi nói rồi, quá cay mắt, bà nhìn cũng không thèm nhìn. Bà cụ năm, sáu chục tuổi, cả ngày mặc hết đỏ rồi xanh, ai cũng như lão yêu tinh, thấy người là sán vào.
Dọa cho ông cụ chạy mải, cắm đầu vào trong đám các ông cụ, sống chết cũng không ra.”
Ứng Yến nghe bà cụ nói lạc đề, gân xanh trên trán giật giật, mình có thời gian ngồi đây nghe chuyện đào hoa của một cụ già ư?
Anh bất đắc dĩ nói: “Bà nội...”
“À, đúng rồi, nói đến nhà họ Triệu này, không nói đến mấy lão yêu tinh không biết xấu hổ kia nữa.” Bà cụ cười ngại ngùng, tám chuyện với cháu gái quen rồi, mồm mép tép nhảy, nói không giới hạn.
“Ông cụ kia theo các lãnh đạo vào nam ra bắc...”
Chuyện bà cụ nói không hề rõ ràng.
Ứng Yến nghĩ cũng phải thôi, không quan tâm là tìm ai, có chút liên quan đến vấn đề cơ mật, ông cụ Triệu sẽ không nói ra ngoài. Xem ra anh phải tìm cơ hội đến gặp mới được.
Có điều nếu sức khỏe ông cụ Triệu đã không có vấn đề gì, vậy thì phải sớm ra ngoài tìm cháu gái được gửi gắm cho người ta rồi chứ. Nếu ông ấy đã không đi tìm vậy khả năng ông ấy là Triệu Tam Căn không lớn.
Kha Mỹ Ngu không để tâm đến chuyện này, ở đời sau, trẻ con bị bắt cóc hay đi lạc còn có phụ huynh tìm đến mười năm mà không có kết quả, may mắn thì nhờ vào internet phát triển và hệ thống nhận mặt mới tìm về được.
Huống chi bây giờ, cô cảm thấy có thể tìm ra được thân thế của mình là chuyện có khả năng không lớn.
Đến mùa xuân, mọi người bắt đầu hoạt động, đại học dành cho người cao tuổi cũng chào đón không ít các buổi diễn, triển lãm, bài giảng ở nhiều nơi.
Mỗi cuối tuần Kha Mỹ Ngu lại tới đại học dành cho người cao tuổi hai lần, xem hết nhiệm vụ một lần tránh cho mắt xích nào đó xảy ra sơ sót, khiến cho sự vận hành của cả trường xảy ra vấn đề.
Ngoại trừ những chuyện này ra cô còn kiểm tra sổ sách, dù sao thì sổ sách là nơi dễ nhìn ra vấn đề nhất.
Chỉ cần sổ sách không có sai sót, những phương diện khác cũng không có vấn đề gì lớn.
“Đồng chí Kha, hơn nửa năm rồi rất nhiều đơn vị đều bắt đầu tuyển dụng đợt mùa xuân, chúng ta có cần tuyển thêm vài nhân viên nữa để cho có sức sống không?” Chủ nhiệm Hình của phòng nhân sự cười hỏi.
Kha Mỹ Ngu ngẩng đầu nhìn ông ta, gấp sổ sách lại, tựa lưng ra ghế: “Nói thử ý kiến của ông xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận