Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 137. -

Đám đàn ông còn chưa kết hôn trực tiếp cắn miếng lớn, rồi giơ ngón cái khen: “Vừa thơm vừa ngọt, vợ Nguyên tay nghề khéo thật, anh Nguyên có phúc rồi!”
Trong tay đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế cũng được em gái nhét cho một chiếc bánh hấp.
Bọn họ xoắn xuýt không thôi, muốn khuyên mọi người chậm chút, lại sợ đả kích đến sự tích cực của em gái, nhưng để bọn họ nếm xuống thứ khiến mình ngất ngây trong nhà vệ sinh, chân họ hơi run...
“Bình thường mấy đứa tranh đồ ăn hăng hái lắm mà, sao bây giờ không ăn đi?”
Đứng gần bọn họ là các anh em của nhà lão đại với nhà lão tam.
Bọn họ không để ý đến những người khác, từ trước đến nay em họ đều hào phóng, làm đồ gì ngon đều sẽ để lại cho đám trẻ một phần.
Vì thế bọn họ cũng ăn từng miếng lớn, vừa thơm vừa ngọt, quả nhiên đồ ăn cũng như mặt người.
“Có lẽ là ăn được đồ em gái nấu nên bị cảm động rồi.”
Đừng nói đến anh trai ruột của em bảy, đến cả mấy anh họ như họ đều có cảm giác cảm động và vui vẻ khi em gái lớn rồi đây.
Thấy ánh mắt của mọi người đều bị anh em họ thu hút, đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế nghiến răng cắn một miếng bánh hấp gạo nếp đường đỏ.
Dù cho tính trước được thảm trạng sau khi ăn nhưng bọn họ cũng bị mùi thơm và cảm giác mềm mại kia nắm bắt.
Người ta là chết dưới váy lụa, làm quỷ cũng phong lưu, bọn họ lại vì miếng ăn, cam nguyện ngồi trong nhà vệ sinh đến trời sáng.
Sau khi ăn xong, mọi người làm việc càng thêm dốc sức.
Túi áo Kha Mỹ Ngu phồng phồng, nhân lúc mọi người không chú ý, cô nhét vào miệng Tần Nguyên Cửu một viên kẹo sữa, chắp tay, trong mắt là ý cười nhàn nhạt: “Ngon không?”
Tần Nguyên Cửu nhìn ánh mắt có hơi hung dữ của cô, mặt anh không cảm xúc, phồng má, nhai viên kẹo: “Mau chóng về đi, đừng ở đây va chỗ nọ, đập chỗ kia.”
Nhìn thấy trên bảng điều khiển, ôm một cái một trăm điểm, đút kẹo được hai trăm điểm, Kha Mỹ Ngu lanh lợi, lặng lẽ kéo góc áo anh: “Tối qua em còn chưa hỏi anh báo danh vào trường đại học nào, học chuyên ngành gì.”
Tần Nguyên Cửu cụp mắt, nhìn bàn tay trắng trẻo quấn lấy góc áo mình, khí huyết cả người chậm rãi cuồn cuộn lên.
“Ngành máy tính của đại học Bách Khoa tỉnh N, học thêm một môn quản lý nữa. Em có ngành mình muốn học rồi sao?”
Điểm giá trị hòa bình trên bảng điều khiển của Kha Mỹ Ngu không ngừng nhảy nhót.
Trong lòng cô sung sướng không thôi, quả nhiên hệ thống có Bug.
Một lần kéo góc áo ít quá, cô phải kéo thêm vài lần nữa mới được.
“Em á.” Cô nhăn mặt: “Có chuyên ngành nào chỉ cần ăn, ngủ, không cần học không?”
Tần Nguyên Cửu cười nhạo cô: “Tiếc là trường học không nuôi keo.”
Kha Mỹ Ngu tức đến lực tay cũng trở nên mạnh mẽ hơn, cô kéo mạnh khiến Tần Nguyên Cửu lảo đảo, môi anh dán lên mặt cô...
Tần Nguyên Cửu chống tay lên tường, ổn định lại cơ thể, một tay khác lau môi, nhếch miệng cười: “Nếu vợ đã dùng mỹ nhân kế với anh rồi, anh sẽ suy nghĩ thử xem.”
“Nghĩ cái đầu anh ý!” Kha Mỹ Ngu thẹn quá hóa giận, đạp anh một cái.
Giá trị hòa bình đầy rồi, cô là ông nội anh!
Cô quá không dễ dàng rồi...
Cô đã bao giờ phải đối xử với đại lão như với cha mẹ áo cơm thế này đâu?
Sớm biết như vậy, cô nên hưởng thụ cuộc sống giả tạo của bản thân ở kiếp trước!
Có điều nhớ đến nhiệm vụ chính lần này của mình, Kha Mỹ Ngu bắt đầu lại gần các anh trai.
Cô bí mật vẫy tay, các anh trai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn trái nhìn phải, rồi cúi đầu xuống, ghé sát lại gần.
Kha Mỹ Ngu đứng ở góc chết, thân thể vừa hay bị các anh trai cường tráng che khuất.
Cô lại vẫy tay lên lần nữa, các anh cúi người, tiếp tục ghé lại gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận