Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 536. -

Giáo sư Triệu ỷ và danh tiếng là du học sinh được tổ chức sắp xếp nên cũng thuận buồm xuôi gió lấy được chức danh và đãi ngộ cao nhất.
Viện ngoại ngữ gần như hoàn toàn bị họ nắm trong tay, ai không nịnh nọt hoặc nghe theo họ thì đợi bị gây khó dễ đi, trừ phi người đó chuyển đến viện khác, hoặc là tới bên hậu cần.
Thậm chí không ít sinh viên ưu tú vì không chịu nổi ấm ức mà bị ép thôi học, chuyển viện.
Bây giờ hai ngọn núi cao ầm ầm sụp đổ, công nhân viên trong viện ngoại ngữ đều không nhịn được hưng phấn tới nhà ăn số ba ở tòa nhà số hai, mua đồ ăn để chúc mừng.
Lấy cái danh nghĩa tốt đẹp là buổi tụ tập nhỏ ngày cuối tuần.
Kha Mỹ Ngu cũng nghe được rất nhiều bí mật từ trong lời thì thầm của họ, sau đó cô nghiêng đầu rủ rỉ với bà nội.
Người già ý mà, thích hóng chuyện, đây là suối nguồn tinh thần của bà cụ đó.
“Đây chính là báo ứng, người không thể làm chuyện trái lương tâm, làm nhiều rồi, sớm muộn gì cũng phải trả giá!” Bà cụ bĩu môi: “Bé cưng nhà chúng ta có phúc khí, chắc chắn do kiếp trước là người thiện lành, sau này, chúng ta làm nhiều việc thiện lên, tranh thủ kiếp sau cũng được làm phúc bảo.”
Kha Mỹ Ngu cười đến chột dạ, cô có phải người thiện lành gì đâu, cô là yêu quái nhỏ!
Cô cũng không biết người tồi tệ như mình sao cả hai đời đều có thể sống mà không cần lo cái ăn cái mặc, ngoại trừ không thể lựa chọn hôn nhân và tình yêu ra.
Nhưng làm gì có ai cả đời thuận lợi.
Bản thân cô thế này cũng đã là đứng trên đỉnh nhân sinh rồi.
“Nếu cái người bắt bẻ cháu, cái cô giáo họ Triệu ấy đã không quay về được nữa thì Bảo Nhi về nhà ở đi, tránh cho cháu ở bên ngoài, bà lo đến ăn không ngon, ngủ cũng không yên.” Bà cụ lập tức nói: “Trong nhà không có cháu trời xanh cũng như biến thành trời âm u, bàn ăn chẳng ai nói được mấy câu.”
Kha Mỹ Ngu biết rõ bà cụ đang dỗ mình nhưng cô vẫn cười gật đầu.
Cô muốn bắt đầu từ bây giờ phải trân trọng những người bên cạnh mình, cố hết sức dùng mọi khả năng để khiến mọi người vui vẻ.
Bàn tay cầm đũa của Tần Nguyên Cửu hơi run lên, anh cười gắp đồ ăn cho bà cụ.
Buổi chiều lúc chuyển đồ, đi qua tòa ký túc của công nhân viên trong trường, Kha Mỹ Ngu nhớ tới mình từng xem tướng cho viện trưởng và cô giáo Triệu, trong lòng cô thấy hơi lạ.
Cô nói dối là muốn đi vệ sinh, rẽ vào nơi không có người rồi dán bùa ẩn thân lên người.
Buổi chiều giữa tháng ba, ánh mặt trời còn mang theo hơi lạnh, mặc dù không có bóng cây che chắn nhưng tòa ký túc của nhân viên vì xây dựng đã lâu, trong hành lang chất đầy đồ linh tinh, đi qua hành lang chật hẹp thì lại càng u ám, tối tăm, đây là ý lạnh có thể thấm vào trong xương thịt con người.
Cô túm mọi người hỏi han vài câu, rất nhanh đã tìm thấy phòng ký túc đơn của cô Triệu, cô dùng pháp quyết đi xuyên qua tường.
Kha Mỹ Ngu thản nhiên dò xét một vòng, quả nhiên đôi mắt được rót linh lực đã thấy vết tích do oán linh để lại.
Cô niết chút tro bụi bên bệ cửa sổ để cảm nhận, sắc mặt lạnh lẽo, một lúc sau cô thở dài, có lúc lòng người còn đáng sợ hơn cả ác linh.
Oán linh này vốn muốn giết chết hai người kia nhưng cuối cùng nó dựa vào chút linh hồn cuối cùng, gọi hàng xóm bên cạnh tới.
Kha Mỹ Ngu xòe tay ra, bên trong có đặt một viên âm châu đen xì không có ánh sáng, trong nháy mắt, căn phòng giống như không gian bị phá nát, tất cả âm khí tan biến, tụ hết vào cùng một chỗ, từng chút một đan xen, tạo thành dáng vẻ mơ hồ của một cô gái xinh đẹp.
Cô gái kia mặc áo đỏ như lửa, mái tóc dài xõa tung, sắc mặt trắng bệch, môi mang theo nụ cười thoải mái.
Cô ấy vừa kinh ngạc, vừa cảm kích nhìn Kha Mỹ Ngu rồi không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận