Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 539. -

Kha Mỹ Ngu cười nói: “Em chỉ hô cố lên, ai giành được điểm cao thì em hướng về phía người đó.”
Em gái thực tế biết mấy, nhóc con ham hư vinh biết mấy, bọn họ nghiến răng, bất đắc dĩ cười chiều chuộng, tỏ vẻ mình nhất định sẽ luyện tập thật tốt, chắc chắn không để em gái thất vọng.
Tần Nguyên Cửu thản nhiên đứng bên cạnh, liếc nhìn mấy anh vợ nhà họ Kha, đột nhiên anh cảm thấy sự tồn tại của họ cũng không đáng ghét lắm, ít nhất đối tượng cô gái nhỏ dày vò từ dành cho một mình anh đã chia đều cho sáu đầu người.
Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu nhìn thấy bà cụ đang kéo tay Hàng Vũ Đồng, nhiệt tình nói.
Mặt Hàng Vũ Đồng đỏ một cách đáng ngờ.
“Chị Vũ Đồng...” Cô cười, nhào qua: “Chị từ nhà qua rồi đấy ạ?”
“Ừ.” Hàng Vũ Đồng cười gật đầu: “Lạp xưởng thịt lợn rừng bà với thím bảo chị mang về ngon lắm, cha chị ăn một miếng đã vung tay, lấy một nửa đi tặng cho người ta. Mẹ chị lại lấy một nửa đưa tới nhà anh trai với chị gái chị.
Họ còn bảo chị mang một ít đồ ăn trong nhà lên cho mọi người nếm thử.”
Cô ấy chỉ một đống đồ chất đầy nửa cái bàn.
Ngoại trừ đáp lễ cho số thịt lợn rừng ra, đống đồ còn có cả ý cảm ơn nhà họ Hàng dành cho Kha Mỹ Ngu nữa. Vì có cô mà con gái nhà họ nhanh chóng hòa nhập với công việc và cuộc sống ở phía nam thành phố, không phải chịu cảnh bị cô lập.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được quay đầu nhìn qua, sau đó cô không rời mắt nổi nữa.
“Cậu chị làm trong đội vận tải, bình thường chạy khắp đông nam tây bắc, có thể mua được rất nhiều đồ tốt với giá rẻ. Lần này cậu chị từ tỉnh biên giới về, mang theo không ít quả khô. Có cả sữa bột lạc đà, cậu chị nói là ở tỉnh biên giới có không ít người già sống lâu trăm tuổi đều uống thứ này. Với cả hạch đào vỏ mỏng cho mọi người bổ não nữa...”
“Đứa nhỏ này, còn cả cha mẹ cháu nữa, mọi người chân thành quá rồi. Thịt lợn rừng là trong nhà săn được ở sau núi, đáng bao nhiêu tiền đâu, mọi người chuyển một nửa đồ ăn trong nhà tới đây rồi phải không?” Bà cụ không nhịn được lắc đầu: “Đợi lát nữa về, cháu phải cầm về đấy!”
Hàng Vũ Đồng cười nói: “Bà ơi, thịt lợn rừng rất khó săn, cháu không khách sáo lấy của bà rồi. Những thứ này bà cũng không cần khách sáo nữa, cứ xem như có qua có lại thôi, nếu không là do bà cảm thấy những thứ này còn ít?”
Bà cụ sửng sốt, sau đó cười gật đầu: “Được rồi, bà nhận, lát nữa cháu đừng về, ở lại nhà ăn cơm đi.
Vừa hay Ngu Bảo Nhi cũng chuyển từ ký túc về, cả nhà đông đủ cả. Đám trẻ các cháu có chuyện để nói.”
Hàng Vũ Đồng không khách sáo nữa, dứt khoát gật đầu đồng ý.
Kha Mỹ Ngu gào vọng lên tầng: “Anh hai, mau xuống nấu cơm đi!”
Kha Nguyên Hạ lập tức đáp lời, anh ấy thực sự sợ bản thân trả lời chậm, em gái sẽ có hậu chiêu đợi mình.
Dù sao em gái nói gì thì là cái đó, cứ cúi đầu nghe dặn dò là được rồi, phản bác chính là khởi đầu của sai lầm!
Anh ấy một bước một bước thành hai, xuống đến một nửa cầu thang rồi mất kiên nhẫn chống tay, vững vàng đẹp trai nhảy xuống đất sau đó chạy vào bếp.
Người trong nhà thấy nhiều rồi nên chẳng ngạc nhiên, nhưng Hàng Vũ Đồng lại sửng sốt, bất kể là trong nhà hay những hàng xóm láng giềng mà cô quen biết đều chỉ là người bình thường, rất ít ai sở hữu hình thể cường tráng và thân thủ linh hoạt như thế.
Con gái luôn bị người khác giới lúc nào cũng tỏa ra hóc môn như này thu hút, huống chi Kha Nguyên Hạ còn là người thật thà, chất phác, dáng vẻ sạch sẽ, ưa nhìn nhất trong đám anh em trong nhà.
“Hi hi, anh hai em trừ thẳng như ruột ngựa với tính tình nóng nảy ra thì điểm nào cũng tốt. Em nói đông, trước nay người ta đều không hỏi vì sao không đi sang tây.”
Hàng Vũ Đồng bất giác nói theo: “Khá tốt, người đàn ông tình nguyện xuống bếp nấu ăn không thường thấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận