Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 680. -

“Lão cửu, anh năm biết em thích thể diện nhưng đừng vì hội đấu giá lần này mà vét rỗng nền móng đấy nhé.”
Kha Mỹ Ngu lại lấy ra một hộp gấm từ trong túi xách, cô mở một bộ trang sức, vòng cổ, khuyên tai ra nghiêm túc nói: “Đây là một bộ, còn vài bộ thế này nữa ở nhà, sẽ không bị đào rỗng đâu.”
Nếu như là nơi khác, trong nhà có những đồ cổ thế này thì chắc chắn họ sẽ che che giấu giấu sợ mọi người biết.
Nhưng đồ cổ ở thủ đô nhan nhản, có không ít người bên trên cũng thích sưu tầm đồ cổ, bây giờ thời kỳ u ám đã qua đi, tình hình vi diệu như đứng ở ngã tư đường cần người chỉ dẫn.
Rất nhiều phương diện đã buông lỏng hơn nên chỉ cần là đồ có nguồn gốc, cơ bản là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Trong nhà họ cũng có không ít đồ cổ nhưng không có mấy nhà giống như nhà họ Tần có của cải tích lũy từ đời tổ tiên, đồ của họ toàn là thứ không có nguồn gốc, không thể so với báu vật nhà họ Tần lấy bừa ra.
Vô hình chung, họ lại bị hai vợ chồng nhà kia vượt mặt rồi sao?
Nụ cười trên mặt mọi người đều gượng gạo, họ hẹn nhau nửa tiếng nữa sẽ gặp nhau ở chỗ này sau đó cùng tới Quốc Công Quán cũ.
Ứng Yến dẫn Kha Mỹ Ngu đi tới cổng đại viện Nam, người canh cổng là một binh sĩ trẻ tuổi, nhìn thấy hai người họ, anh ta cảnh giác hẳn lên.
“Đã nhìn thấy chưa? Từ con đường này đi vào trong, căn nhà đầu tiên của toà nhà thứ ba là nhà ông ngoại anh.” Anh thì thầm với Kha Mỹ Ngu: “Lúc đầu ông ngoại anh quyên góp không ít nhà, có được thân phận tư sản có công với cách mạng nhưng theo anh thì nhà tư sản có công với cách mạng cũng chả để làm gì, sao có thể giống giấy chứng nhận do tổ chức cung cấp, lúc nào cũng có thể lấy ra.
Ông ngoại anh tiêu tiền mua nhà ở đại viện Nam nên tòa nhà kia là của chúng ta. Bây giờ có lẽ hơn nửa số nhà bị thay tên đổi chủ rồi nhưng mà giấy tờ nhà đất vẫn còn trong tay chủ cũ đó.”
“Tối qua anh mới nhận được giấy tờ đất, anh cũng không nghe ngóng xem ai đang ở trong đó. Những căn phòng khác có thể tiếp tục cho thuê nhưng tòa nhà kia anh muốn giữ làm kỷ niệm.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu tàn thành, đúng là nên như thế.
Ứng Yến khẽ cười, nhìn nơi ở vừa quen thuộc, vừa xa lạ này, anh kể cho cô nghe về chuyện của mình, kể cả là cây cổ thụ trước cửa, anh cũng kể cặn kẽ.
Phải là người lớn lên ở đây từ nhỏ mới có thể trân trọng nơi này như thế.
Trái tim Kha Mỹ Ngu càng nặng nề, Ứng Yến kia không phải Ứng Yến này!
Chưa qua bao lâu, mấy người kia đã lấy đồ, cưỡi xe máy ra, hơn nữa số lượng người còn nhiều hơn lúc nãy không ít.
“Lão cửu, xe em còn chỗ, chở thêm một người nữa nhé?” Tóc xoăn mỉm cười tự nhiên, kéo một thanh niên lên: “Đây là cậu ấm nhà quản lý tổng bộ doanh nghiệp hữu nghị, có xe đưa đến nên không lái mô tô, chỗ ngồi của các anh em đều đầy rồi, chỉ có em còn vị trí trống.”
Ứng Yến cong môi.
Khi tất cả mọi người thở phào, âm thầm chế nhạo, tưởng anh đã nhìn rõ tình thế, sẽ đồng ý chuyện này.
Anh lại thản nhiên nói: “Anh biết quy tắc của em mà, từ trước đến nay em không chở ai cả, ngoại trừ vợ em.”
Tóc xoăn liếm răng nanh: “Lão cửu, khi ấy chúng ta còn trẻ, chưa biết điều, bây giờ đã lao vào lăn lộn trong xã hội rồi, sao có thể giống như lúc trước, tự làm theo ý mình được?
Hơn nữa người anh em này cũng không phải người ngoài, sau này lúc em tới công ty hữu nghị mua đồ cho em dâu, đảm bảo sẽ cho em giá ưu đãi.”
Ứng Yến không nghe, anh trực tiếp khởi động xe, đội mũ bảo hiểm lên đầu.
“Em giống người thiếu tiền, cần mua đồ giảm giá sao?”
“Em...” Tóc xoăn tức đến xắn tay áo định xông lên nhưng lại bị những người khác cản lại: “Ứng Yến, cậu tưởng mình còn là cậu ấm nhà họ Tần của lúc trước à? Cậu tưởng tất cả mọi người đều cung phụng, dỗ dành để cậu vui vẻ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận