Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 122. -

Hơn nữa đây là một thế giới bình thường, không có dị năng giả giết người đoạt bảo, không có xác sống thấy mùi là đuổi tới, thậm chí đến cả tu sĩ cũng hiếm có khó tìm.
Có một người đàn ông bên cạnh, cô cũng không cần quá mức đề phòng.
Sau khi cảm thấy mái tóc xinh đẹp trên tay đã khô hẳn, Tần Nguyên Cửu mới đặt khăn lông xuống, nửa quỳ bên giường, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang ngủ đến ngọt ngào.
Anh thử chậm rãi tới gần, cảm nhận được hơi thở của hai người như hòa quyện vào nhau, hương thơm dịu nhẹ ấm áp của cô gái mang theo quyến rũ mê người, mạnh mẽ mà kéo anh lại gần thêm chút nữa.
Tần Nguyên Cửu gần như muốn chạm vào cánh môi tựa như bôi mật, nhưng anh nắm chặt tay mãnh mẽ mà ngừng lại, chỉ nhẹ nhàng sượt qua khóe môi của cô.
Anh nhịn cực kỳ vất vả, vừa muốn đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh lại không ngờ tới bị một đôi tay tựa như ngọc câu chặt lấy cổ.
Hai mắt Tần Nguyên Cửu hơi mở lớn, đầu bị ép va phải…
Ngủ một giấc ngon lành, Kha Mỹ Ngu hài lòng xoa xoa chiếc gối ôm hình người, hả?
Cô mở một mắt ra liền nhìn thấy lồng ngực cường tráng, lại nhìn lên trên là chiếc cằm vô cùng gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành.
Kha Mỹ Ngu đơ mặt ngơ ngác nhìn xuống, bản thân mình đang gối lên cánh tay Tần Cửu Nguyên, đôi chân ngang ngược mà quấn lấy eo anh qua lớp chăn bông.
Cô nín thở, lén lút đứng dậy, cầm theo quần áo cúi người đi vào phòng tắm.
Đợi tới khi cô rửa mặt xong vừa đi ra đã đối mặt với Tần Nguyên Cửu mặt lạnh như tiền.
Kha Mỹ Ngu nghĩ đến nhắc nhở giá trị hòa bình trên bảng điều khiển đã đầy đến mức cao nhất, cô cũng chẳng hề hòa nhã mà hừ một tiếng rồi xoay đầu đi.
Tuy rằng hai người giận dỗi nhau một cách khó hiểu nhưng cũng không lãng phí vé, sau khi đi tham quan sở thú và viện bảo tàng, họ còn chụp ảnh lưu niệm, để lại địa chỉ để thợ chụp ảnh gửi qua bưu điện về nhà.
Tới khi bọn họ về nhà khách trả phòng và lấy đồ thì tình cờ gặp gỡ một nhân viên đang lái xe quay về trên trấn.
Nếu không nhờ chị gái lễ tân nhiệt tình chu đáo thì bọn họ đã để lỡ chuyến xe này!
Cho nên là có nhiều mối quan hệ thì càng có nhiều con đường hơn.
Cũng thật trùng hợp, người nhân viên này tình cờ lại là anh trai của đồng chí Lý, Lý Quyên Mai, chồng của Đông Nhị Mạch, Lý Quốc Thắng!
Lý Quốc Thắng vừa nghe thấy tên Kha Mỹ Ngu thì càng thêm nhiệt tình, không chỉ đưa bọ họ đi trấn trên mà còn đi tới cục cảnh sát kéo xe đạp rồi đưa họ về tới cổng làng!
Ai bảo em gái anh ta mê người đẹp, trong suốt khoảng thời gian này vẫn luôn nhắc tới tên của cô, anh ta không muốn nhớ tên cô cũng khó.
Cho dù có đi nhờ được xe thì khi về đến cổng làng trời cũng đã xẩm tối.
Theo sau bà cụ là hai người ế đang đứng dưới gốc cây hòe ở cửa thôn nhón chân đứng chờ.
Kha Mỹ Ngu từ xa nhìn thấy, hông kịp chờ xe dừng lại đã nhảy xuống dưới.
“Ai ui, Bảo Nhi à, cháu chậm chút nào.” Bà cụ chạy chậm tới: “Sao lại vội như vậy, bà nội ở ngay đây còn gì.”
“Bà nội, anh bốn, anh năm, sao mọi người lại tới đây thế?”
Kha Mỹ Ngu tủm tỉm cười nói, sau đó giới thiệu Lý Quốc Thắng nhiệt tình với bà cụ.
Bởi vì sau khi Kha Mỹ Ngu sống lại có được thể chất đặc biệt nói nhiều cho nên bà cụ biết được những chuyện không thể nói của nhà họ Lý.
Nhìn thằng nhóc cao lớn đẹp trai thế nhưng kết hôn với vợ đã ba năm mà vẫn không có con cái, bà lão cũng nhịn không được sốt ruột thay cho bọn họ: “Sức khỏe cha mẹ cháu dạo này có tốt không?”
“Bà nội Kha vẫn còn nhớ cha mẹ của cháu sao?” Lý Quốc Thắng vừa giúp đỡ chuyển đồ vừa tò mò hỏi.
“Đã gặp mấy lần, cha mẹ cháu thỉnh thoảng cho em gái cháu chút đồ vật, bà tình cờ gặp được, còn nói chuyện với nhau vài câu nữa. Họ đều là người nhanh nhẹn hiểu lỹ lẽ, vừa nhìn là biết có lòng nhân hậu!” Bà cụ cười nói nhưng trong lòng lại châm chọc, còn có thể không nhân hậu sao.
Đổi thành nhà khác bị những lời đồn đãi vớ vẩn như thế chỉ trích chỉ e không biết đã ngấm ngầm đối xử với con dâu thế nào đâu.
“Thằng năm, cháu chạy nhanh, chạy về nhà lấy chân nai mới ướp của bà tới đây, thịt này rất bổ, để anh Quốc Thắng của cháu mang về cho người lớn trong nhà ăn, cũng thay cho tiền xe của Bảo Nhi luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận