Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 678. -

“Ngoại trừ bệnh viện với phòng làm việc của ông lớn ra, tôi chưa nghe nói đến nơi nào có thể cho chúng ta vào hưởng ké điều hòa cả.” Có người nói.
“Tôi cũng nghe ngóng được từ chỗ cha tôi thôi.” Cô gái kia mím môi cười.
“Bối Bối, cô mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa. Cha cô làm trong bộ ngoại giao, tin tức có được đều là chuyện liên quan đến khách nước ngoài. Bọn họ có đãi ngộ tốt, có điều hòa cũng là chuyện có khả năng, nhưng mà nơi đó chúng ta có thể tùy ý đi vào sao?” Hoàng Chi Vinh hiếu kỳ hỏi.
“Khoảng thời gian trước có trào lưu một loạt người ở nước ngoài ủng hộ xây dựng đất nước, những người kia trước đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà phải đi tha hương cầu thực, bây giờ muốn về nước, nhân cơ hội báo đáp tổ quốc.”
Nghe cô ta nói đến đây, tất cả mọi người đều gật đầu, đúng là khoảng thời gian trước các tờ báo lớn đều nói đến chuyện này.
Lúc trước trong nước biến động, rất nhiều người bất đắc dĩ phải rời bỏ quê hương, trong đó có không ít người đứng đầu trong các ngành nghề. Hơn nữa có vài người trẻ rời đi cùng người lớn, ở nước ngoài được tiếp thu nền văn hóa đi đầu cũng muốn mang kiến thức mình học được về phát triển Hạ Hoa.
Không biết những người ở hiện trường có toan tính gì nhưng đối diện với tổ quốc, họ vẫn bừng bừng nhiệt huyết, dỏng tai lên nghe.
“Cha tôi nói khoảng thời gian này sẽ có một vài người về dò đường trước, tổ chức chúng ta đương nhiên vô cùng hoan nghênh.” Cố Nhã Bối rất hài lòng vì hiệu quả câu chuyện mình tạo ra, cô ta nói tiếp: “Bọn họ được sắp xếp ở trong Quốc Công Quán cũ, nghe nói trưa nay nơi đó sẽ mở hội đấu giá từ thiện.
Mấy người biết đấy, người nước ngoài rất thích kiểu tụ tập như thế, họ cũng thông qua tụ hội này mà ký được rất nhiều hợp đồng hợp tác.
Tổ chức đã phá lệ cho phép họ giữ thói quen sinh hoạt trước đây dưới tiền đề là không được quá giới hạn. Chúng ta có thể đến đó để mở mang kiến thức, quen biết thêm vài người bạn.”
Hoàng Chi Vinh không nhịn được hỏi: “Hội đấu giá từ thiện này không phải ai cũng có thể tham gia đúng không?”
Lão nhị cười nói: “Nếu Nhã Bối đã mở lời, chắc chắn là cô ấy đã có cách dẫn chúng ta vào rồi.”
Cố Nhã Bối gật đầu: “Trong hội từ thiện này có rất nhiều đồ, tiệc tùng, hội đấu giá, biểu diễn,... đều có người phục vụ mà. Là sinh viên của đại học ngoại ngữ thủ đô làm tình nguyện viên, lý lịch của chúng ta không có vấn đề gì, chúng ta có thể đổi với họ.
Không biết mọi người có muốn tham gia không.”
“Sao lại không muốn chứ.” Tóc xoăn cười hí hí: “Sinh viên của đại học thủ đô đều đi, chúng ta làm phục vụ, không phải cũng thành sinh viên rồi sao?”
Lúc học cấp ba, họ đều nghịch ngợm nên sau khi tốt nghiệp xong thì lần lượt tham gia công việc. Suy cho cùng gia cảnh họ cũng không bình thường, không cần giống như những người bình thường khác, phải dựa vào thân phận sinh viên công nông binh để tìm công việc.
Vì thế ở đây gần như tất cả mọi người đều không phải sinh viên đại học.
Lão thất cười nhạo: “Anh chỉ có cái mác bên ngoài, Bối Bối người ta mới đường đường chính chính là sinh viên!”
Cố Nhã Bối cười ngượng ngùng: “Sinh viên gì chứ, đấy là tôi gặp thời thôi, nếu như mấy người học muộn hơn vài năm thì cũng có thể thi hết lên đại học.”
“Nhưng mà...” Tóc xoăn nhíu mày nhìn hai vợ chồng Ứng Yến: “Không biết lão cửu với em dâu có thể vào không?”
Không đợi mấy người lão đại nói chuyện giúp mình, Ứng Yến đã nhếch môi: “Sao lại không thể, một người là thanh niên trí thức ủng hộ kiến thiết, một người là cháu gái của cựu binh chăm chỉ làm việc, mặc dù không thể so sánh với người có cơ cấu như mấy người nhưng cũng là những đồng chí tốt vừa hồng vừa chuyên, một lòng nhiệt huyết muốn báo đáp tổ quốc!”
Lão thất không nhịn được cười nhạo: “Ha ha, lão cửu, cũng chỉ có em mới nó thể nói thân phận của hai loại người đầy hùng hồn như thế. Đúng, em nói đúng lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận