Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 339. -

Kha Mỹ Ngu cười lấy lòng mà nhảy xuống khỏi đùi anh, cô lấy sách giáo khoa toán ra: “Những kiến thức mà đồng chí Tần giảng trưa nay em đều nhớ hết rồi, hoan nghênh lãnh đạo kiểm tra!”
Hai người học suốt một tiếng, sau đó mới cởi áo khoác, một người nằm ở mép giường, một người nằm dán vào tường mà đắp chăn ngủ.
Đang ở gần trùm phản diện, Kha Mỹ Ngu không dám để toàn bộ thần thức chìm vào không gian, cô chỉ nghiên cứu và ôn tập phù y, sách thuốc và làm xong bài học cơ bản nhất.
May mà phòng ngủ ở căn biệt thự nhỏ của ông Tiết là kiểu phòng xép, đến lúc đó để Tần Nguyên Cửu ngủ bên ngoài, cô ngủ bên trong, vừa không bị các anh trai phát hiện ra quan hệ vợ chồng của bọn họ có điều kỳ lạ, lại vừa bảo đảm được thời gian học tập và tu luyện của cô ở trong không gian.
Hai năm cũng đủ để cô nắm chắc kĩ năng bùa chú và y thuật, có thể vận dụng thuần thục, mà tu vi của cô cũng có thể có chút thành tựu.
Từ khi tình cảm với người nhà càng thân cận hơn, từ khi cô thấy rõ hiện thực và thêm cả sự dạy bảo của trùm phản diện, Kha Mỹ Ngu không dám có chút suy nghĩ may mắn và lười biếng nào.
Chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ là có thể thản nhiên mà đối mặt với tất thảy những gì không biết và nguy hiểm!
Từ sau khi tu luyện, Kha Mỹ Ngu rất ít khi có thể ngủ liền một giấc đến sáng, hầu như đều ở trong không gian, vội vàng mà học tập ngày đêm không nghỉ.
Dù lúc dậy cô không thấy mỏi mệt, nhưng làm sao có thể thoải mái ôm chăn, ôm gối ôm hình người ngủ đến khi tự tỉnh như hiện tại, vừa thỏa mãn vừa khoan khoái?
Kha Mỹ Ngu còn không tự chủ được mà cọ cọ gối ôm hình người…
Cô đột nhiên mở mắt ra, không biết cô đã đuổi theo hơi ấm, lăn đến mép giường từ lúc nào, cô giống y như con bạch tuộc, tay đặt lên lồng ngực dày rộng, nóng bỏng, chân cũng rất tự nhiên mà gác lên bụng, đầu thì gối trên khuỷu tay anh!
Tần Nguyên Cửu chưa mở mắt đã ôm cô vào ngực, anh khẽ hôn trán cô: “Chào buổi sáng, xem ra thân thể của đồng chí Tiểu Kha thành thật hơn miệng nhiều.”
Kha Mỹ Ngu đã sa ngã, cô tiếp tục thoải mái mà nằm trong lòng anh.
“Em coi anh là lò sưởi! Sau khi ngủ, thân thể tìm kiếm hơi ấm theo bản năng, không liên quan gì đến cảm tình hết.”
Tần Nguyên Cửu cũng không buồn, anh cong môi, gật đầu: “Có thể làm lò sưởi tư nhân cho đồng chí Tiểu Kha, anh cũng thấy rất vinh hạnh.”
“Anh trở nên dẻo mồm như vậy từ khi nào thế?” Kha Mỹ Ngu ngẩng đầu nhìn anh.
Ai da, vốn dĩ trùm phản diện đã rất đẹp trai, đàn ông mà da trắng nõn mềm mịn, ngũ quan sắc sảo, hoàn mỹ vô khuyết, hiện giờ cằm anh còn lún phún râu, làm anh thêm phần quyến rũ.
Cô nhìn mà choáng váng…
“Đây là bản năng lấy lòng phụ nữ của đàn ông, sao lại bảo là dẻo mồm được?” Tần Nguyên Cửu nhéo mặt cô: “Vậy nên mới bảo em cũng phải học ngữ văn nhiều hơn, chỉ học thuộc thôi thì không được mà còn phải hiểu và biết dùng từ nữa.”
Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn anh, thả bay miệng ình, nói: “Rõ là anh không yêu em! Tại sao nói cái gì rồi cũng nhảy sang chủ đề học tập?”
Tần Nguyên Cửu xoay người đè cô dưới thân, nhàn nhạt hỏi: “Em có cần anh dùng thân thể của mình để chứng minh cho em thấy không?”
Cô lập tức sợ, cười “ha ha” đẩy anh ra: “Anh Cửu, bình tĩnh, anh nên dẫn đội đi tập luyện rồi. Em ở nhà nấu cơm chờ anh nhé!”
Anh cũng dễ thuyết phục, chủ yếu là nếu lại lằng nhằng thêm lát nữa thì chính bản thân anh cũng nhất định sẽ không chịu nổi.
“Em phải chuẩn bị sẵn sàng, trong hai năm rưỡi tới, anh sẽ nghiêm túc đốc thúc em học tập, sau lúc đó thì tùy em.”
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, cảm thấy anh đang lợi dụng việc công để báo thù riêng, anh không thể ôm được người đẹp về nên bèn nhìn người đẹp giãy dụa trong bể khổ học hành!
Hết cách, ai bảo cô đã lên thuyền giặc, không xuống được nữa đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận