Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 52. -

Cô thật sự muốn sống một cuộc sống bình thường, được thưởng thức những món ăn ngon trên đời một lần nữa!
"Đồng chí Tần, xin giúp đỡ." Kha Mỹ Ngu nắm chặt tay, lấy lòng kêu lên.
Giọng cô mềm mại nhẹ nhàng, tinh tế ngọt ngào, khó có người cưỡng lại được.
Tần Nguyên Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi lách vào kẽ răng, cười lạnh: "Em bảy Kha đúng không, cô thiếu đàn ông như vậy, gặp là không đi được, bắt buộc phải dính vào mới chịu nổi sao?"
Kha Mỹ Ngu nhìn anh chằm chằm, khẽ cắn môi, bịt tai Lư Việt Hải, trực tiếp nói: "Tôi đã mười tám tuổi, người trong thôn ở tuổi này có thể sinh hai đứa con rồi đấy."
"Sau khi hôn sự với nhà họ Vu thất bại, mẹ tôi cứ không ngừng thúc giục tôi lấy chồng. Tôi không muốn kết hôn với người mới gặp, thà kết hôn với đồng chí Tần còn hơn."
"Hơn nữa, tôi cũng không thiếu đàn ông vậy đâu, chỉ có anh thôi, ai bảo… ai bảo tôi cứu anh, anh cứu lại tôi, đều là giao tình thân thiết, sao anh phải để ý nhiều như vậy?"
Tần Nguyên Cửu âm u nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: "Đồng chí Kha, tôi khuyên cô tốt nhất đừng trêu chọc tôi."
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên: "Tôi cứ trêu chọc đấy, thì sao nào, anh sẽ cưới tôi về nhà sao?"
Cô kích động nói, vươn hai tay sờ mặt, bắt đầu nói dóc: "Ai da, tôi xinh đẹp thế này, anh mà cưới được thì có mặt mũi lắm. Trong nhà tôi còn có năm anh trai rất lợi hại, sẽ không có ai trong thôn dám bắt nạt anh, dám lừa anh bắt cá, hại đến tính mạng anh. Sau khi lấy chồng, tôi cũng sẽ cố gắng làm người vợ tốt của anh, chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống sung túc!"
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì cười nói: "Chú Tần, chị rất xinh đẹp. Chú đã cứu cháu nên cháu cho chú chọn trước, nếu chú không chọn thì sau này lớn lên cháu sẽ cưới chị ấy về nhà đấy!"
Kha Mỹ Ngu gõ nhẹ vào trán cậu bé: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được xen vào."
Tần Nguyên Cửu nắm tay lái, mu bàn tay nổi đầy gân guốc: "Em bảy Kha, kết hôn không phải trò đùa, đó là chuyện cả đời của hai vợ chồng và gia đình phía sau. Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Tất nhiên, tôi mười tám tuổi, không phải tám tuổi, biết chính xác mình đang nói gì làm gì." Kha Mỹ Ngu nặng nề gật đầu, cảm thấy việc này có hi vọng, nói tiếp: "Đồng chí Tần, tôi nghiêm túc đấy, vẻ ngoài anh không tệ, có học vấn, mặc dù bây giờ bị đày ở chuồng bot, nhưng ai cũng biết, nơi này không nhốt được anh."
"Tôi biết tôi là gái nông thôi, ngoại trừ xinh đẹp và được cưng chiều ở nhà ra, chẳng có điểm gì để được anh thích."
"Nhưng mà tôi cam đoan, sau khi kết hôn với anh xong tôi sẽ sống thật tốt, chỉ cần anh không phụ tôi, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh!"
Tần Nguyên Cửu cười nửa miệng nói: "Cô chắc chắn? Không hối hận?"
Kha Mỹ Ngu cắn môi, đạo trời và hệ thống sẽ không cho phép cô hối hận!
Mấy ngày nay cô cũng suy nghĩ rất nhiều, cô trân trọng cuộc sống của mình, trên đời này có nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui như vậy. Cô lại hết hi vọng vào tình yêu hão huyền, chọn ai mà chẳng được?
"Chắc chắn, không hối hận!"
Cô có thể ở bên cạnh đại lão mười năm, sao lại không thể sống cả đời trong niên đại yên bình này chứ?
Tần Nguyên Cửu gật đầu: "Được, vậy chúng ta đến thị trấn lấy giấy chứng nhận."
Kha Mỹ Ngu sửng sốt một chút, chớp mắt không thể tin được, chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Tại sao cô lại có cảm giác anh còn sốt ruột hơn mình nhỉ?
"Làm sao, sợ à? Hay là cô chỉ nhất thời hứng khởi, không dám làm thật?" Tần Nguyên Cửu nhàn nhạt một tay vịn xe, một tay đút trong túi quần, khoé môi cong lên một nụ cười giễu cợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận