Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 556. -

Không phải bọn bị đe dọa mà những năm tháng này đã khắc sâu trong lòng họ, khiến họ thần hồn nát thần tính.
Chuyện đổi trắng thay đen này, bọn họ cũng từng thấy rồi.
Kha Mỹ Ngu thản nhiên cười: “Hội trưởng, chị nói nghiêm trọng quá rồi thì phải? Chúng tôi chỉ tổ chức một cuộc họp ngắn đơn giản mà thôi, để mọi người hiểu được tầm quan trọng của ngoại ngữ, tiện thể nói thêm vài cách học tiến bộ cho mọi người có tự tin thôi. Kể cả có ảnh hưởng thì cũng là ảnh hưởng phát triển theo hướng tích cực.
Lẽ nào hội trưởng cho rằng trước mặt nhiều sinh viên thế này, tôi có thể làm ra chuyện hợm hĩnh gì đó sao?”
Hội trưởng mím chặt môi, cười lạnh: “Tôi cũng muốn xem xem cô có thể làm ra trò trống gì?”
Nói đến đây, Vương Học Anh liếc nhìn các sinh viên trong hội trường, số lượng nhiều thế này nhưng những người giỏi đều đứng sau cô ta, đều bị tổ một và tổ ba mời chào hết rồi. Đừng thấy chỉ cách nha có mười, hai mươi hạng nhưng càng xếp phía trước thì khoảng cách càng khó thu hẹp lại, thậm chí còn khó như vượt qua vực thẳm.
“Chi bằng chúng ta đánh cược đi.” Lúc này ai cũng không dám nói ra từ đánh cược này, cô ta nói.
“Đánh cược gì?” Từ trước đến nay Kha Mỹ Ngu chưa từng sợ cái này, cô nhướn mày hỏi.
“Nếu như trong cuộc thi ngoại ngữ, trong top mười, tổ hai các cô có thể dành được năm cái tên, hơn nữa giải quán quân là của các cô, vị trí của tôi để cô ngồi lên, thế nào? Nhưng nếu như mấy người không làm được, cô phải rút ra khỏi Hiệp hội Ngoại ngữ, hơn nữa sau này tất cả hoạt động của Hiệp hội Ngoại ngữ, cô đều không được tham gia.
Hiệp hội Ngoại ngữ chúng tôi không cần những người nói cho hay để thỏa mãn hư vinh của bản thân, khiến người ta ảo tưởng.”
Nghe nói ngoại ngữ của Kha Mỹ Ngu rất tốt, hội trưởng cũng không rõ rốt cuộc cô giỏi đến mức nào. Vì để đề phòng, hội trưởng đã đặt ra hai điều kiện này, cô ta cảm thấy kể cả ngoại ngữ của tân sinh có giỏi thì cũng có thể so sánh với sinh viên đã được rèn giũa hai năm, thậm chí là hai năm rưỡi trong trường sao?
Hơn nữa trong tay tổ một và tổ ba bọn họ đã cướp được năm trong số top mười rồi, cô mà thắng được đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Kha Mỹ Ngu nhếch môi, lúc này cô phát hiện ra hội trưởng giống cô giáo Triệu thật, lúc nào cũng lấy ham muốn cá nhân bao trùm lên lợi ích chung.
“Được thôi.” Cô nhún vai, thản nhiên đồng ý.
Có người dâng vị trí hội trưởng lên cho cô, cô từ chối mới là ngu đấy.
Thấy Kha Mỹ Ngu đồng ý, hội trưởng dùng ánh mắt ra hiệu, có người bắt đầu viết hợp đồng, trước sự chứng kiến của toàn thể sinh viên, hai người cùng ký tên.
Kha Mỹ Ngu không thèm dây dưa, đợi tổ trưởng nói hai câu đơn giản xong, cô cầm mic bắt đầu kêu gọi mọi người tham gia cuộc thi hùng biện ngoại ngữ lần này.
“Tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề, vì sao mọi người lại vào viện ngoại ngữ, vì một công việc, vì muốn phát triển hay chỉ là mù quáng nghe người khác?
Đối với những ngành truyền thống khác mà nói, ngoại ngữ là một mảnh ghép mới mẻ, thậm chí còn chẳng liên quan tới những ngành nghề nổi tiếng. Tốt nghiệp xong, nếu chúng ta không vào bộ ngoại giao thì cũng vào công ty ngoại hối, dịch trong tòa soạn,...
Nhưng tôi tin tưởng tốc độ phát triển của nước ta rất nhanh, đến lúc đó giống như thủy chiều, chúng ta có thể gánh vác được sự chuyển đổi giữa cái cũ và cái mới không đều phải xem năng lực của chúng ta đến đâu. Phải biết rằng theo quy luật kẻ mạnh nhất mới sống sót, chúng ta muốn không bị đánh bại thì phải tiến bộ, phải có ý thức cạnh tranh...
Giống như cuộc thi đấu ngoại ngữ lần này, đúng, khoảng cách giữa mọi người với top hai mươi là rất lớn nhưng lúc mọi người chủ động từ bỏ tham gia, người ta còn đang thúc đẩy bản thân cố gắng, vậy khoảng cách giữa mọi người sẽ chỉ ngày càng bị ké xa thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận