Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 231. -

Thế là nó ghi nhớ những lời anh và Kha Mỹ Ngu nói, nói không chừng có một ngày nào đó, nó có thể hiểu ra.
Kha Mỹ Ngu chọn một bầy lợn rừng cách khá gần thôn Lạc Phượng.
Lúc ít đồ ăn như mùa đông và mùa xuân, bầy lợn rừng thường xuyên xuống núi phá hoại ruộng đồng, có lúc chúng sẽ tấn công đám trẻ đùa nghịch bên sông.
Hơn nữa, lợn rừng tương đối hung ác, con nào con nấy cứ như chiến tướng vận động, dù cho hổ với sói cũng không dám đánh trực diện với chúng. Bởi vì chúng có năng lực chiến đấu mạnh mẽ, sức sống ngoan cường, khả năng sinh sản lớn, ít thiên địch, nếu như con người không có kế hoạch săn bắt sẽ rất dễ để lợn rừng sinh sản thành tai họa.
Công xã để thôn dân có quyền hạn mỗi năm sẽ liên hợp lại để đi săn, mặc dù mỗi lần có thể săn được không ít lợn rừng béo mập nhưng cũng phải trả cái giá thảm khốc.
Vì để bầy lợn rừng trở thành phúc lợi chính đáng của người dân thôn Lạc Phượng, Kha Mỹ Ngu lấy rất nhiều phương án, cuối cùng cô vác lợn rừng đến một ven sông có nhiều đá tảng, nước chảy xiết.
Kha Mỹ Ngu nhét cho mỗi con lợn rừng một viên thuốc đặc chế từ bùa thanh não.
Hiệu quả của bùa thanh não khá chậm, đầu tiên thông qua mạch máu của lợn rừng đi khắp cơ thể, chín tiếng sau, nó sẽ tập trung tại não bộ.
Cũng có thể nói giết lợn rừng trước khi hiệu quả của bùa thanh não phát huy, vậy thì thịt lợn rừng sẽ trở thành nơi chứa bùa thanh não, có thể mang lại lợi ích cho toàn bộ người dân thôn Lạc Phượng.
Kha Mỹ Ngu nhét đám lợn rừng đã ăn bùa thanh não vào khe đá như trồng hành, tạo thành hiện trường giả là bầy lợn rừng muốn uống nước, kết quả có một con bị kẹt lại trong đá!
Đề phòng nguy hiểm, cô còn bố trí mê trận quanh đó, bất kể là dã thú hay nhân loại đều sẽ không nhìn thấy, không nghe thấy tiếng bầy lợn rừng kêu.
Làm xong mọi chuyện, Kha Mỹ Ngu về nhà, đầu tiên là mua thịt lừa nướng trong khu mua sắm, uống một bát cháo gạo đen, sau đó đưa thần thức vào không gian, dọn dẹp hai nông trường xong rồi lại tiếp tục chế bùa, phối thuốc.
Một đêm này Kha Mỹ Ngu bận chân không chạm đất, xoay mòng mòng như con quay.
Trời vừa bình minh, Kha Mỹ Ngu chậm rãi mở mắt rồi nhảy từ trên giường xuống.
Lần này cô học khôn rồi, đầu tiên dùng thanh trần quyết xử lý sạch sẽ cho mình, sau khi ăn mặc gọn gàng rồi cô mới mở cửa ra ngoài.
Người đàn ông đã không còn trong nhà nữa, cô có hơi bất ngờ, nhíu mày, xách túi, khóa cửa xong thì đến nhà cũ.
“Nhóc bảy nhà họ Kha về nhà mẹ ăn cơm đấy à...”
“Ngu Bảo Nhi, chồng cô trước kia làm lính hả, cái khí thế lúc huấn luyện người ta đáng sợ quá!”
Người cầm quốc đi rẫy về nhìn thấy cô đều cười chào hỏi.
Kha Mỹ Ngu cũng cười hì hì đáp lại.
Mấy cô gái chụm đầu lại: “Ngu Bảo Nhi, không nhìn ra đấy, đồng chí Tần nhìn thì gầy mà khỏe ra phết, có sức chịu đựng tốt, sao hả, có phải đêm nào cô cũng cực kỳ “hạnh phúc” không?”
“Chắc chắn rồi, nhìn cái mặt nhỏ kia hôm nào cũng cười rạng rỡ như thế...”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, các thím trong thôn đều hung bạo thế sao, không phải bảo người thời đại này rụt rè lắm à?
Thế là cô xấu hổ nói: “Ăn thịt nhiều, đương nhiên mạnh khỏe, sau này mọi người cho chồng ăn nhiều thịt hơn chút là bọn họ có thể dùng sức với mọi người nha!”
Nhắc đến thịt, các cô ấy đều không nhịn được thổn thức: “Haiz, còn hai tháng nữa mới sang năm mới, bây giờ chẳng có gì làm cả, chắc chắn mẹ chồng tôi không nỡ giết thịt ăn đâu.”
“Đúng đấy, mẹ chồng tôi nói, vừa mới thu hoạch vụ đông xong, trong bụng mọi người còn đủ chất béo, kiểu gì cũng có thể nhịn qua năm nay. Đến lúc đó sẽ ăn thỏa thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận