Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 130. -

“Cơ hội bao nhiêu người mong còn chẳng được, mày lại không muốn đọc sách? Cùng lắm thì hai năm, đầu mày đau hai năm thì có sao, bây giờ không cố gắng, không tốt nghiệp được, tổ chức không xếp việc cho mày đâu!”
Mắt Kha Mỹ Ngu khẽ đảo, bản thân cô có ngón tay vàng, mặc dù anh em sinh đôi là anh cả và anh hai đều đã hai mươi ba tuổi rồi nhưng cô vụng trộm cho họ dùng linh mễ, rau với quả, lại thêm y phù điều chỉnh lại, cũng có thể khiến cho sức khỏe hai người được duy trì ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa cũng sẽ không bị tuổi tác làm kẹt lại.
“Anh hai vào học viện thể thao là được rồi, có thể học rất nhiều các môn thể thao, tham gia thi đấu cũng tốt, sau này làm giáo viên thể dục hay huấn luyện viên đều được, hướng phát triển cũng rất rộng.”
“Hơn nữa sinh viên tốt nghiệp được sắp xếp, nhận chức vụ cao, thăng tiến cũng nhanh.”
Anh hai nhà họ Kha vội gật đầu: “Cái này được, cái này thì được, anh phải trị ác, phát huy cái thiện, trừ bạo an dân, chọn cái này.”
Nói xong, anh với Kha Mỹ Ngu chớp mắt nhìn Tần Nguyên Cửu.
Người kia hơi thở dài, tiếp tục bổ sung: “Mỗi một trường đều có học viện thể dục nhưng học viện thể dục của tỉnh N bao hàm nội dung hoàn thiện hơn, chuyên nghiệp hơn.”
Anh ba gãi đầu: “Anh muốn làm đầu bếp, chính là đầu bếp trong nhà ăn quốc doanh ý, cầm muôi sắt lớn, mặc đồng phục làm việc trắng, tùy ý quát mắng cũng không có ai dám trêu chọc.”
“Quá khí phái, hơn nữa làm cơm cho mọi người trong nhà cũng khá tốt...”
Còn chưa đợi anh ta nói xong, bạt tai của lão tứ nhà họ Kha lại tới rồi: “Tốt cái gì mà tốt, mày đi học đại học chứ không phải làm đầu bếp.”
“Ngồi trong văn phòng uống nước trà, đọc báo không tốt sao? Cứ thích mùa hè vây quanh cái nồi, cái bếp? Đầu bếp người ta học từ lúc mười tuổi, cần có thiên phú, ngộ tính gì đó, mày cùng lắm là biết đốt bếp, mày từng nấu cơm cho ông bà, cha mẹ mày một lần nào chưa?”
Anh ba bĩu môi: “Con, con chỉ nói thôi...”
Kha Mỹ Ngu vội vàng cản cha mình lại, cười kéo cánh tay ông: “Cha, cha như này không đúng đâu.”
“Đồng chí Mao đã nói ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, ba kỳ thị công việc! Nghề nào làm đến giỏi cũng sẽ được người khác khen thưởng thôi!”
“Đầu bếp cũng khá tốt mà, cha không biết đầu bếp của các nhà hàng nổi tiếng ở nước ngoài giỏi thế nào đâu, người ta đều phải thi đấy. Số lượng phục vụ mỗi ngày có hạn, không phải danh nhân nhã sĩ thì không có tư cách đặt trước đâu!”
Có một người anh trai làm đầu bếp tốt biết mấy, chỉ cần anh cô thích, cô cảm động đến sắp đẩy anh ba lên thần đàn của giới nấu ăn rồi.
Có điều, chuyện này cô cũng chẳng có ý tưởng gì, cô nghiêng đầu nhìn Tần Nguyên Cửu.
“Anh Cửu, có trường học của đầu bếp không?”
Tần Nguyên Cửu nhướn mày, ồ, bình thường thì gào lên đồng chí Tần đầy xa cách, lúc cần dùng đến thì gọi anh đến là ngọt?
Có điều, trước khi cô gái xấu hổ giương nanh múa vuốt, đôi mắt anh sâu hút lại, anh gật đầu, cười khẽ: “Đại học Bách Khoa tỉnh N đúng là có học viện khoa học sinh vật và học viện kỹ thuật, dưới nó có một chuyên ngành giáo dục dinh dưỡng và nấu ăn.”
“Những thứ phải học trong đó rất nhiều, bao gồm chất lượng và vệ sinh an toàn thực phẩm, cách nấu với dinh dưỡng, công nghệ và thiết kết nấu theo yêu cầu của Trung và món Tây.”
“Sinh viên tốt nghiệp ra được phân tới đơn vị rất tốt, cục lương thực, bộ phận phụ trách ăn uống của mỗi đơn vị quốc doanh. Hơn nữa chắc chắn tổ chức sẽ phát triển lên một bước, nói không chừng một ngày nào đó còn mở ra kinh doanh cá thể, đến lúc đó là thời điểm anh ba phát triển sự nghiệp để kiếm tiền rồi!”
Lão tứ nhà họ Kha ngẩn ra, nhìn con gái rồi lại nhìn con rể: “Trong trường học làm gì cũng phải học sao? Sau này không được phân đến cục lương thực, vậy chẳng phải làm đầu bếp cũng cần bằng đại học à?”
“Tổ chức khuyến khích các ngành chuyên nghiệp hóa, suy nghĩ của chú sẽ nhanh chóng được quảng bá thôi.” Tần Nguyên Cửu đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận