Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 423. -

Kha Mỹ Ngu vỗ vỗ đầu nó, thở dài: “Chúng ta đều là số phải lấy lòng kim chủ, giá trị hòa bình cả một ngày của tao đều bị mày ăn hết rồi.”
Vọng Đế Xuất tiếp tục tỏ ra tội nghiệp nhìn cô, miệng nói: “Cha…”
“Có gọi ông nội cũng vô dụng thôi, tao còn không nỡ ăn, mày cũng tiết kiệm lại đi.” Nói thì nói như vậy nhưng Kha Mỹ Ngu vẫn lôi ra một gói đồ ăn đưa cho nó: “Trước khi giải quyết xong chuyện vận khí nhà họ Quý thì chỉ có nhiêu đây thôi!”
Vọng Đế Xuất gào một tiếng rồi nuốt trọn, lè lưỡi với cô, nó nhảy vài cái rồi biến mất, thật là đòi đồ ăn xong là lật mặt không nhận người luôn mà.
Kha Mỹ Ngu chỉ vào bóng của nó: “Lần sau tao sẽ không bị mày dụ dỗ dễ dàng như vậy đâu!”
Lần này Tề Bán Tiên vẫn đứng đợi trên hòn đá xanh, thấy cô đến, anh ta nhanh chóng dẫn cô đi một đoạn đến căn cứ bí mật của mình.
Anh ta đã bố trí một trận pháp dạng nhỏ trước cửa có thể khiến người bình thường bất giác đi đường vòng.
“Đồng chí Kha, sau này cô tìm tôi thì đến đây.” Nói xong anh ta huýt sáo, một con chồn nhỏ chui ra khỏi hang nhảy lên cánh tay anh ta. “Để Minh Minh truyền tin cho tôi.
Mặc dù bình thường bọn họ không thích xuống núi, nhưng bọn họ thỉnh thoảng sẽ đứng trên đỉnh núi quan sát, nếu như bị bọn họ phát giác, tôi sợ sự việc sẽ thay đổi.”
Kha Mỹ Ngu gật gật đầu, chắp tay đằng sau, mượn ánh trăng bên ngoài quan sát xung quanh.
Có thể thấy Tề Bán Tiên thực sự coi nơi này là một vùng đất thanh tịnh trong lòng anh ta, hang động không quá lớn, vách hang cũng là anh ta đào ra từng chút một rồi bôi một lớp đất sét lên đó.
Trong hang động còn có một chiếc giường đất được đắp chăn da thỏ, bàn chế bằng đá được mài bóng loáng và một số vật dụng cần thiết hàng ngày.
“Nói về anh đi.” Kha Mỹ Ngu ngồi trên chiếc ghế đá, lấy bỏng ngô tự làm từ trong túi ra, rồi lấy trà trái cây, chuẩn bị đủ mọi thứ để hóng hớt, cô bắt đầu ăn rồi tò mò hỏi.
Con chồn nhỏ bị mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được mà nhảy lên bàn, đứng bằng hai chân sau, nghiêng đầu rồi không ngừng xoa mũi mình.
Kha Mỹ Ngu buồn cười búng một viên bỏng ngô ra trước mặt nó.
Con vật nhỏ dùng hai chân trước nhặt lên rồi cũng cắn thật mạnh.
Tề Bán Tiên ngồi xuống, khẽ thở dài, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía vách tường: “Từ lúc tôi có trí nhớ tôi đã ở nhà họ Tề, có điều bởi vì tôi không thân với bọn họ vì vậy nên luôn giả ngốc, nhưng cũng nghe được không ít thông tin về mình.
Tôi là con cháu của một gia đình giàu có ở thủ đô, nhưng lại bị người ta bán đến vùng núi nghèo khó, có lẽ nhà tôi cũng có quyền có thế, bọn họ đã dùng rất nhiều thủ đoạn muốn tìm được tôi.
Kẻ gian mới biết hối hận, nhưng lại không cam tâm giao ra tôi như vậy. Vậy nên bọn họ nghe ngóng khắp nơi, tìm được người nhà họ Tề, sau khi dùng bí pháp để hoán đổi vẻ ngoài của tôi và con trai ông ta thì đưa một người đến thủ đô, người còn lại thì vứt ở nhà họ Tề để tự sinh tự diệt.
Người nhà họ Tề phát hiện ra thân phận của tôi có vấn đề nên giữ tôi ở lại đây, một mặt coi tôi như tên sai vặt, một mặt lại coi tôi như bùa hộ thân của nhà họ Tề.
Có nhiều việc bọn họ không ra mặt, đều là tôi giúp bọn họ chạy.”
Kha Mỹ Ngu có chút tò mò hỏi: “Nhà họ Tề này giỏi lắm à? Tôi nghe nói bọn họ biết không ít thứ, hiểu bí pháp hoán dung, biết thôn phệ vận khí, cũng biết bố trí trận pháp đơn giản.”
Tề Bán Tiên gật gật đầu: “Tổ tiên nhà họ Tề cũng khá lợi hại, không thì người đó cũng không nghe ngóng đến tận đây.
Nghe nói tổ tiên nhà họ Tề từng là đại sư phong thủy nổi tiếng trong nước, có cơ nghiệp kế thừa tương đối hoàn chỉnh, nhà họ Tề bèn dựa vào điều này để kiếm ăn, cũng có tiếng tăm trong giới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận