Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 436. -

Kể từ khi cô cần đổi điểm hòa bình lấy đồ ăn vặt, Kha Mỹ Ngu liền có tật xấu keo kiệt, có thể không dùng điểm hòa bình thì cô sẽ không bao giờ tiêu một điểm!
Dù sao đồ ăn cô muốn ăn rất đắt tiền, nếu ăn thoải mái thì cô sẽ nợ ngập đầu.
Hiện giờ cô đang vuốt cái dạ dày xẹp lép của mình, ỷ vào thân phận mình là quý nhân của nhà họ Quý, cắn răng, làm mới sự hiểu biết của nhà họ quý đối với cái bụng đáng xấu hổ của mình, có thể nói, ngoại trừ Tề Bán Tiên, tất cả đồ ăn còn lại đều vào bụng cô!
Ông cụ Quý mừng rỡ, gật đầu khen ngợi: “Người trẻ tuổi ăn uống khỏe, đây là may mắn!
Bảo Nhi đã no chưa? Muốn ăn gì cứ nói, đây là nhà cô út của cháu, cũng chính là nhà cháu, đừng khách sáo!”
Nói xong, ông cụ lại dặn dò chú Quý: “Lát nữa con chọn mấy thứ, nhân dịp trời tối đến trấn trên mua thêm vài đồ tốt. Nhà chúng ta không thiếu những thứ này.”
Chú Quý gật đầu đồng ý.
Kha Mỹ Ngu biết rõ lai lịch của nhà họ Quý nên chỉ mỉm cười không từ chối, tùy ông cụ nói gì thì là thế đấy.
Ăn xong, Tề Bán Tiên và chú Quý rời đi, một người rời khỏi làng, một người chạy lên núi.
Buổi tối, nhà họ Quý vui mừng đến tận nửa đêm mới ngủ.
Kha Mỹ Ngu vừa nhảy ra khỏi sân của nhà họ Quý đã bị Vọng Đế Xuất chặn lại.
Nó ngậm cái túi vải đựng đồ ăn vặt tối qua trong miệng, khóe môi nhếch lên cười toe toét, cái đuôi ngắn nhỏ như chiếc lá bị gió mạnh thổi bay gần như muốn rơi xuống, hận không thể rời khỏi cơ thể để đến thẳng với cô.
Sự nhiệt tình này không làm Kha Mỹ Ngu cảm động, cô cười lạnh: "Vọng Đế Xuất, dù sao thì mày cũng đã phục vụ Hoàng Thượng, chẳng lẽ không biết quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy sao? Hôm qua tao đã nói rồi, trước khi mày giải trừ khế ước thì không cần thảo luận gì nữa!
Hai ta không thân cũng chẳng quen, tại sao tao phải chiều chuộng mày? Bản thân tao cũng chưa được ăn đồ vật này nọ, nhưng đã cho mày hai phần đúng không? Có một có hai không thể có ba!"
Vọng Đế Xuất thấp giọng rên rỉ, nghiêng đầu qua lại, dáng vẻ ngốc manh giả vờ không hiểu.
Kha Mỹ Ngu lén đưa nó đi thẳng đến căn cứ bí mật của Tề Bán Tiên.
Nơi này không có gió, có thể thắp nến một cách thoải mái, ngồi trên chiếc ghế được phủ một lớp da thú dày, Kha Mỹ Ngu bưng trà trái cây ấm áp, nhấm nháp đồ ăn nhẹ mềm mịn và thơm ngọt nhà họ Quý đặc biệt chuẩn bị cho cô, cực kỳ thỏa mãn.
Vọng Đế Xuất lập tức nhảy lên bàn, thè lưỡi tham lam nuốt nước miếng.
Nó cố gắng lấy lòng cô bằng mọi cách nhưng vẫn không nhận được một ánh mắt nào từ cô, không khỏi trừng mắt nhìn cô, tốt nhất người phụ nữ này nên hiểu được, nếu không, nó giơ hai chân sau lên làm một động tác xấu hổ, nhe răng đe dọa cô.
Kha Mỹ Ngu nhớ tới lần đầu nhìn thấy con chó này, bị nó coi là cây cột mà đánh dấu, rồi chạy như điên xuyên qua núi rừng.
Vẻ mặt cô hiện lên mấy vạch đen: "Tao cảnh cáo mày. Đừng tưởng tao sợ mày, cẩn thận tao thiến mày đấy!"
Vọng Đế Xuất ngẩn ngơ, mặc dù trong thần thú tư chất của nó hơi kém, nhưng nó giám sát hoàng đế, người mà nó nhìn thấy nhiều nhất chính là thái giám và thị vệ.
Nó cũng là một con thú nhỏ tò mò, có góc nào ở hoàng cung mà nó chưa từng đi qua?
Cho nên nó rất hiểu ý nghĩa của từ này, Vọng Đế Xuất nhịn không được giương hai chân sau lên cao hơn, rên rỉ co ro thành một nhúm, đáng thương nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu đập giấy mực lên bàn, "Chủ nhân của mày là ai, làm sao có thể giải trừ khế ước với người đó? Ngoài ra, mày cắn nuốt số mệnh nhà họ Quý, có thể lấy lại bao nhiêu?"
Vọng Đế Xuất dùng móng vuốt đẩy túi vải của mình, dáng vẻ nếu không cho nó ăn, nó sẽ từ chối phối hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận