Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 508. -

Nói xong cô liền nhét kịch bản, lời thoại tốn nửa ngày để viết trong không gian vào buổi tối hôm qua vào trong túi anh, "Anh Cửu, lúc anh biên soạn, nhất định phải dùng cảm xúc ở đúng chỗ, lúc nên mềm thì mềm, lúc nên mạnh mẽ thì phải leng keng lên!
Em muốn áp đảo bọn họ về khí thế, ánh sáng và trang phục lộng lẫy!"
Chị dâu nhỏ là người hiểu biết, nên tối qua cô đã để lại lời nhắn cho chị dâu nhỏ ở linh thú thất, nhờ cô ấy may trang phục diễn xuất giúp cô.
Tần Nguyên Cửu lên tiếng trả lời, "Công việc do vợ sắp xếp, anh nhất định sẽ không chậm trễ.
Buổi trưa anh sẽ biên soạn cho em, vừa đúng lúc ở nhà có đàn piano, chúng ta chạy thử một chút, xem sửa như thế nào.”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt, "Anh Cửu giúp em mượn băng ghi âm tương tự, nhưng anh phải chuẩn bị nên không cần quay về.”
Tần Nguyên Cửu rất nhanh hiểu được những lo lắng của cô, mỉm cười gật đầu nói: "Được, vậy thì trưa nay chúng ta không về nhà, mà đi thẳng đến phòng luyện đàn của học viện âm nhạc. Buổi trưa ở đó đều là học sinh luyện đàn, sẽ không bị người ta làm phiền.
Hơn nữa ánh đèn sân khấu cũng phải sáng tạo khác người một chút, đối với biểu diễn trên sân khấu cần phải gồm ba phần kịch bản, hai phần trang phục, hai phần ánh đèn và ba phần biểu diễn!"
Tần nguyên Cửu đương nhiên không phản đối.
Sáng nay cô Triệu đã đến lớp học từ sớm, giám sát việc đọc sách buổi sáng của mọi người, sau đó viết yêu cầu lên bảng đen, yêu cầu mỗi người phải học thuộc hai bài văn ngoại ngữ ngắn tiếng Anh, cái này sẽ tính vào điểm chuyên cần thường ngày.
Cô giáo Triệu nhắc nhở đám học sinh trong lớp lần nữa: “Môn ngoại ngữ không phải chỉ cần học một lần là xong mà còn cần dựa vào sự kiên trì cùng chăm chỉ hằng ngày, cho nên yêu cầu của cô đối với các em tương đối nghiêm khắc đều là vì muốn tốt cho các em.
Năng lực tự chủ của các em kém, cần có sự thúc đẩy của giáo viên, bắt các em phải học tập. Bất kể ai đến trễ về sớm từ mười phút trở lên đều sẽ bị trừ 0,2 điểm cá nhân và bị đánh vào lòng bàn tay hai mươi cái, năm lần trở lên thì chuẩn bị tâm thế nhận hậu quả đi!”
Cô giáo Triệu tiếp tục viết các luật lệ lên bảng.
Bà ta nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa, gần như tất cả học sinh trong lớp đều đến rồi, trừ Kha Mỹ Ngu.
Cô giáo Triệu lạnh mặt đứng trước cửa, trong tay nắm chặt chiếc thước gỗ, đập nhẹ vào lòng bàn tay mình, nóng lòng muốn thử thước.
Hoắc Thành Phương cùng Hạ Hải Phượng lo lắng nhìn nhau, nhân lúc mọi người đang không để ý mà thì thầm với nhau: “Đã giờ này rồi mà bạn học Kha vẫn chưa đến, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hôm nay lúc ăn cơm mình nghe nói phòng số 13 có vụ gì to lắm? Bạn học Kha lại ở phòng 314…”
“Cô giáo Triệu đây chả là nắm thóp được bạn học Kha còn gì!”
Lúc chạy bộ buổi sáng, học sinh thường chạy bộ xong liền đến nhà ăn, mà Kha Mỹ Ngu lại không đến nhà ăn ăn cơm, nên đến bây giờ bọn họ cũng không rõ tình huống của cô cho lắm.
Hai người sốt ruột, cũng không còn tâm tư đọc sách nữa, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cửa.
Vào thời điểm kim đồng hồ sắp điểm bảy giờ, liền thấy Kha Mỹ Ngu ung dung nhẹ nhàng đi vào phòng học, cười khẽ với cô giáo Triệu, khom lưng dùng ngoại ngữ chào bà ta: “Chào buổi sáng cô Triệu, tối qua cô ngủ không tốt ạ, sao quầng thâm mắt của cô lại đậm vậy?”
Cô giáo Triệu tức giận vô cùng.
Bà ta không nghĩ tới Kha Mỹ Ngu lại có thể đến đúng giờ.
Sắc mặt cô giáo Triệu khó coi gật đầu, đanh mặt nói: “Em cũng không xem mấy giờ rồi, mọi người đã đến từ lâu, chỉ có em là sát giờ mới đến, đây là kiểu thái độ học tập gì! Chút nữa em viết bản kiểm điểm, giữa trưa mang đến văn phòng cô.”
Thấy cô xuất hiện đúng giờ, Hoắc Thành Phương cùng Hạ Hải Phượng thở phào nhẹ nhõm, lúc này bọn họ mới bắt đầu phát sầu vì văn chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận