Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 105. -

Kha Mỹ Ngu phồng má, thẳng thắn nói: "Là anh tự nói mà!"
"Ví dụ, tôi đang ví dụ." Tần Nguyên Cửu tùy ý ôm cô vào trong lòng, ra sức vỗ vỗ bả vai cô: "Như vậy được không? Tôi cũng không muốn cô tức giận mà chết trẻ!"
Đúng lúc mẹ Kha lớn tiếng gọi mọi người ăn cơm, anh lập tức đẩy người ra, nhanh chân rời đi.
Kha Mỹ Ngu khẽ cắn môi: "Hay lắm, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!"
Tần Nguyên Cửu đã quẹo góc dừng lại, ánh mắt sâu thẳm xoa xoa đầu ngón tay còn vương mùi hương ấm áp mềm mại.
Kha Mỹ Ngu nhấp một ngụm trà sữa đặt trong không gian để kìm nén cơn giận, sau đó lập tức mở bảng trao đổi giá trị hòa bình ra, mặc dù hành động của trùm phản diện có thể đối phó, nhưng kiểu gì cũng phải nhiều hơn túm góc áo đi?
Một trăm? Một trăm năm mươi? Nhưng cao nhất cũng chỉ hai trăm thôi nhỉ?
Hôm nay chắc cô còn phải đụng hai ba lần nữa mới có thể đạt đến giới hạn 500.
Hả, Kha Mỹ Ngu nhìn bảng, phía trên biểu hiện nhiệm vụ hàng ngày hôm nay đã đạt giới hạn cao nhất?!
Cô đã bỏ lỡ cái gì?
Kha Mỹ Ngu chẳng hiểu gì, vui vẻ nhấp thêm một ngụm trà sữa rồi đi ăn sáng.
Mới sáng sớm đã hoàn thành nhiệm vụ, ăn sô cô la uống trà sữa, tâm trạng cô rất tốt, gặp ai cũng cười tít mắt.
Giá trị hòa bình có thể đổi lấy thức ăn, Kha Mỹ Ngu lại có một vóc dáng mà trước khi tận thế, cô thậm chí còn không dám nghĩ đến việc ăn như thế nào để không béo, cùng với dạ dày không bao giờ đầy, bây giờ cô cũng không còn ham ăn như trước.
Nhưng đồ ăn nấu ở nhà ăn mãi cũng không béo, cô vẫn ăn rất vui vẻ.
Vừa đặt bát đũa xuống, trong sân đã có động tĩnh.
Kha Mỹ Ngu và bọn trẻ cùng nhau lẻn dưới mái hiên, đứng xếp thành một hàng.
Không ngờ chỉ một lát sau, phòng hai đã bắt đầu dọn nhà!
Bác hai Kha đi đến phòng chính, nhưng không vào trong mà chỉ nói với bà cụ: "Mẹ, con đổi nhà với sân cũ nhà họ Kiều ở cổng thôn, dọn đi ngay hôm nay để không làm mẹ ngứa mắt nữa."
"Đi đi đi, nhanh lên, về sau đừng gọi tao là mẹ nữa." Bà cụ sốt ruột xua tay, không thèm nhìn ông ta một cái.
Kha Mỹ Ngu biết, bà ấy thật sự rất đau lòng.
Cho dù con mèo con chó nuôi trong nhà cũng biết cảm ơn.
Lúc trước một mình bà cụ nuôi bốn đứa con trai và hai đứa con gái, có thể sống sót đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức quan tâm đến sức khỏe tinh thần của bọn trẻ chứ.
Nhà ai mà chẳng người lớn làm việc, đứa lớn chăm đứa bé?
Kha Mỹ Ngu đột nhiên lấy ra một viên sô cô la, bóc vỏ ra nhét vào miệng bà cụ: "Bà nội, ăn một viên kẹo cho ngọt miệng, có phải tâm trạng tốt hơn nhiều không?"
Bà cụ chẹp chẹp miệng nếm thử sô cô la, nhất thời ngậm trong miệng không nỡ nhai nuốt, muốn nhổ ra cho bọn nhỏ ăn.
"Bà ăn đi, cháu vẫn còn mà." Kha Mỹ Ngu nói rồi cầm một nắm kẹo sô cô la đã bóc vỏ, nhét vào miệng mỗi đứa trẻ một cái: "Mấy đứa này, các em phải nhớ cuộc sống sinh hoạt hiện tại là tổ chức ban cho, là máu thịt của rất nhiều ông lính già bảo vệ, cũng được các bà cụ như vậy chăm chỉ duy trì."
"Điều kiện gia đình thế này nhưng các em nắm giữ hạnh phúc trong tay, tự mình chăm chỉ học hành thi tốt, đừng để phí cơ hội mà trách móc cha mẹ, đây là dại dột ngu ngốc!"
Bọn trẻ chưa hiểu chuyện không hiểu gì, chẳng phải dì Ngu là người đã lãng phí cơ hội học tập sao?
Bác hai Kha tức giận trừng mắt lườm Kha Mỹ Ngu.
Kha Mỹ Ngu cũng không chịu thua kém hất cằm lên: "Bác, cháu khuyên bác một câu, làm người phải thực tế, làm việc bằng khả năng của mình thôi, mơ tưởng xa vời cuối cùng sẽ chỉ hại người hại mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận