Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 391. -

Kha Mỹ Ngu thì thầm chia sẻ với anh thú vui khi giả làm dân nghèo, cũng làm giảm bớt không khí ngột ngạt lúc này: “Em còn ở ký túc xá, ngủ trên cái giường chật hẹp, xoay người giường kêu cót két, có lúc còn có cả gián!
Mặc dù cuộc sống có nhiều thứ không thích ứng được nhưng em cảm thấy khá thú vị.
Anh không biết có bao nhiêu nam sinh cậy mình có tướng mạo, nhà nhiều tiền đến thể hiện trước mặt em đâu, ha, em là người kiến thức rộng rãi, có thể ếch ngồi đáy giếng đến thế sao?
Kết quả anh biết sao không?”
Ứng Yến nhìn cô rồi lắc đầu.
“Tận thế đến, họ đều nhao nhao muốn làm anh hùng để có được trái tim em, còn có người thấy trật tự xã hội hỗn loạn nên muốn cưỡng hiếp em!”
Nghe đến đây, trong mắt Ứng Yến không nhịn được bùng lửa giận lạnh lẽo.
“May mà lúc ấy anh từ trên trời giáng xuống như thần tiên, bảo vệ em dưới đôi cánh...”
Kha Mỹ Ngu lải nhải với anh rất lâu, lâu đến mức không chống đỡ được mà ngủ gục.
Đợi đến lúc tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng choang.
Cô vội ngồi dậy, nhìn khung cảnh quen thuộc mang theo chút xa lạ, trên mặt đầy phiền não.
Vào lúc Ứng Yến cần cô bầu bạn nhất, cô lại ngủ mất.
Dù cho chỉ là mộng nhưng Kha Mỹ Ngu vẫn ủ rũ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Không biết anh thoát khỏi nguy hiểm thế nào, làm sao chống lại áp lực từ mẹ kế để về lại nhà.
“Ngủ không ngon à?” Tần Nguyên Cửu vào phòng, duỗi tay chạm vào trán cô để thử nhiệt độ.
Kha Mỹ Ngu tránh theo bản năng, cô cười gượng rồi lắc đầu: “Em không sao, chỉ nằm mơ mà thôi.”
Mắt Tần Nguyên Cửu tối đi, anh lạnh lùng ừm một tiếng rồi thu tay về: “Máy kéo trong thôn có thể cho thuê, chỉ cần tự bỏ tiền xăng rồi thêm vào một đồng là được dùng một ngày.
Bà nội thuê một ngày nói sáng nay sẽ kéo mọi người lên trấn mua chút đồ, buổi chiều đi tiễn cô với em.
Mẹ nói để em tự xem rồi thu xếp quần áo, thức ăn thì để bà chuẩn bị giúp.”
Suy nghĩ của Kha Mỹ Ngu bị anh làm đổi hướng: “Không được, sáng nay em phải ở nhà phối chút thuốc thường dùng cho cha với các anh, không lên trấn chơi nữa, anh mua ít đồ ăn vặt giúp em là được rồi.”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Nhớ chuẩn bị một phần cho anh đấy.”
“Em biết rồi, không bỏ quên anh đâu.” Kha Mỹ Ngu vẫy tay, lấy lại tinh thần, rời giường tắm rửa, thay quần áo rồi chạy về nhà tổ ăn sáng.
Trong nhà có khách, hơn nữa tối qua vừa tổ chức tiệc cưới, đồ ăn đương nhiên sẽ phong phú hơn mọi ngày.
Miến băm với củ cải nặn viên chiên lên rồi đem hấp tối qua làm thừa ra ăn dai giòn, còn nghiện hơn kẹo dẻo, lại không ngọt quá, một mình Kha Mỹ Ngu có thể ăn hết cả nồi lớn.
Thế nhưng mẹ Kha lặng lẽ nhét cho cô một chậu rồi đẩy cô sang một bên.
Nặn thành viên như này rất tốn sức, phải liên tục trộn bột mì, bình thường chỉ khi các anh trai ở nhà, hơn nữa còn phải là lúc ép dầu mới có thể làm một nồi chứ ngày thường không có đâu.
Cô muốn ăn đến đủ!
Bữa sáng mà phối trứng vịt muối, dấm tương với chao đỏ trộn lẫn với trứng gà luộc cũng là món Kha Mỹ Ngu rất thích.
Thực ra đồ ăn ngon hay không thực sự không nằm ở nguyên liệu đắt hay rẻ, chỉ cần có tay nghề, phối hợp chay mặn thì ăn thế nào cũng thấy vui.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi xe kéo lên trấn chơi, những người còn lại cũng bận rộn chuyện của mình.
Kha Mỹ Ngu về nhà, cố ý mở phòng thuốc nhỏ ra.
Cô lấy cớ gặp được người cũng là nông dân trên tỉnh, dùng kẹo sữa thỏ trắng, sữa bột, vại hũ... để đổi lấy hai bao tải dược liệu đã được phơi khô.
Giống như Tần Nguyên Cửu nói, thực ra cô không cần lo cho cha và anh trai, dù sao năm nào họ cũng tham gia hoạt động săn bắn như thế, kinh nghiệm phong phú, bản lĩnh đối chiến không đủ nhưng lại rất giỏi chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận