Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 246. -

Tần Nguyên Cửu tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện Vạn, Tuế, Đại, Hạ, Hoa, đúng là anh thực sự rất nghiêm túc phụ trách, ăn tối xong chỉ tiêu hóa một lát đã đi đến nhà tổ hướng dẫn mọi người tập luyện.
Hôm nay tất cả người dân trong thôn, ngoại trừ một số ít, đều được ăn thịt, sao người nhà họ Kha có thể một mình tận hưởng việc vận động đau khổ mà vui vẻ này được, đương nhiên phải rủ thêm người tập cùng rồi?
Tối cuối thu ở thôn Lạc Phượng vốn rất an tĩnh và thanh bình, nhưng bây giờ lại trở nên sôi động thú vị đến lạ bởi hàng loạt khẩu hiệu ồn ào.
Kha Mỹ Ngu ở trong không gian học tập năm ngày đêm.
Lúc đầu, cô cảm thấy nhàm chán đến không thể chịu nổi, nhưng khi có thể áp dụng những gì đã học giúp người khác tránh khỏi nỗi đau bệnh tật, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn vui mừng.
Đối với việc học y phù, chỉ cần người ta có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào, thời gian sẽ trôi qua cực nhanh.
Dường như cô đã quen với cuộc sống viên mãn như thế này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào nỗ lực của chính mình.
Sáng sớm, Kha Mỹ Ngu vệ sinh bản thân bằng một câu thần chú.
Nhìn về phía đối diện, thấy Tần Nguyên Cửu từ phòng tắm đi ra, cô chạy tới kéo anh ra ngoài, "Anh nhanh lên, em sắp chết đói rồi..."
Tần Nguyên Cửu dùng tay trái ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, tay còn lại không khách khí nhéo má, cánh tay và bụng cô, "Không biết cơm em ăn đều biến đi đâu mất rồi."
Kha Mỹ Ngu rất sợ nhột, không nhịn được cười khúc khích trốn tránh, cuối cùng lại trốn vào trong ngực anh.
Tần Nguyên Cửu tự nhiên thuận thế ôm cô một cái, trong mắt hiện lên một cơn sóng ngầm mãnh liệt, ​​cực kỳ kiềm chế, chỉ cắn cô một cái, sau đó buông cô ra, nhanh chóng bước đi.
Kha Mỹ Ngu cảm thấy có chút kỳ quái, hình như hai người hơi thân mật, nhưng rõ ràng là đụng phải nhau, mình không thể tùy tiện lợi dụng anh mà không cho phép anh...
Cô nhanh chóng lắc đầu, dù sao sau khi lấy giấy chứng nhận thì giữa hai người không còn vấn đề ai lợi dụng ai nữa.
Hơn nữa, trùm phản diện còn thể hiện rõ ràng anh không có ấn tượng tốt với cô, thậm chí còn hàng ngày ghét bỏ cô.
Vì vậy, Kha Mỹ Ngu cảm thấy nhẹ nhõm, cùng một đường chạy chậm đuổi theo anh.
Hai người một trước một sau đi tới, tự nhiên lại bị người dân trong thôn trêu chọc.
Lúc nào cũng vậy, một người thản nhiên lạnh lùng như không nghe thấy, người còn lại thì hi hi ha ha luôn mồm như đang được khen ngợi.
Người dân trong thôn cảm thấy hai người như nắm đấm đánh vào cục bông.
Kha Mỹ Ngu bước vào sân, vừa chạy vào phòng bà cụ vừa hô, "Bà nội, bà nội, bà nội, có phát hiện lớn!"
Bà cụ nói: "Bảo Nhi, con làm mọi người sợ đấy, mới sáng sớm đã lớn tiếng thế rồi.”
"Này, sao hôm nay con không kêu đói nữa? Nói đi, là phát hiện quan trọng gì thế?"
Mẹ Kha không nhịn được thò đầu vào cười hỏi.
Kha Mỹ Ngu kéo hai người ra một góc, nhỏ giọng nói: "Hôm qua lúc bọn con đi bộ về nhà, chẳng may đi nhầm đường dừng lại trước cửa nhà Kha n Thục, hai người thử đoán xem chuyện gì xảy ra?"
Hai người họ cau mày lắc đầu.
Cô cười tươi, sống động tái hiện những gì đã xảy ra ngày hôm qua, rồi nói: “Con phát hiện ra mẹ Kha n Thục có thai, nhưng chắc bà ta vẫn chưa biết điều đó.”
Bà cụ và mẹ Kha đều giật mình không thôi, “Chị ta cũng đến tuổi làm bà ngoại rồi mà vẫn có thể mang thai sao? Ở tuổi này còn sinh được con? Có phải do tác dụng uống thuốc không?"
Sau đó bà cụ tức giận nói: "Nhưng thằng hai... A, Kha Khánh Thi kia đúng là súc sinh, ngay cả cọng tóc của Bảo Nhi bà cũng không nỡ đụng đến, nó lại dám dơ tay lên uy hiếp cháu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận