Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 558. -

Chỉ sinh viên điền thông tin đăng ký thôi cũng đã viết hết nửa xấp giấy rồi.
Đợi mọi người rời đi, trán các thành viên tổ hai lấm tấm mồ hôi, có người lo lắng, có người kích động, có người sợ hãi, còn có người điên cuồng.
“Bạn học Kha, vì có cậu mà tổ hai chúng ta đều quyết tâm chiến đấu.” Một bạn học đùa.
“Đúng thế.” Tổ trưởng nói: “Chúng ta không thể run sợ nữa, phải giống như bạn học Kha, ngắm chuẩn mục tiêu rồi nỗ lực, để cuộc sống sinh viên của chúng ta có thể khắc cốt ghi tâm. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không chỉ lo cho cuộc thi mà còn phải chuẩn bị cho góc ngoại ngữ thật cẩn thận, nâng cao trình độ ngoại ngữ và năng lực của bản thân là điều quan trọng nhất trong những điều quan trọng!”
Mọi người gật đầu.
Họn họ thương lượng rồi xác định kế hoạch, đợi khi đưa ra kết luận, Tần Nguyên Cửu đã đạp xe đến đợi rồi.
“Ngu Bảo Nhi, người nhà cậu đến rồi kìa...” Mọi người trêu ghẹo.
Lời trêu ghẹo của mọi người không nhiều nhưng chỉ một câu đã khiến người ta cảm thấy xấu hổ và ấm áp.
Người nhà, Kha Mỹ Ngu lẩm nhẩm đọc lại rồi khẽ cười, thoải mái vẫy tay với họ: “Ngày mai gặp lại nhé!”
Trước khi rời đi, Tần Nguyên Cửu đưa bình nước quân dụng cho cô: “Lúc anh ra ngoài, bà nội cố ý đưa đấy, nước mật ong tuyết lê câu kỷ, vẫn còn ấm.”
Kha Mỹ Ngu cười tủm tỉm, nhận lấy uống ừng ực rồi thoải mái thở dài: “Em mở một cuộc họp thôi mà sắp chết khát rồi, đúng là nắng hạn gặp mưa rà! Đứa bé có bà nội đều là cục cưng. Anh Cửu, sau này lúc chúng ta đến thủ đô, dẫn cả ông bà em theo nhé?”
“Được.” Tần Nguyên Cửu thuận tây cầm bình nước rỗng, treo lên tay lái: “Nhưng mà anh đối xử với em không tốt sao?”
“Tốt, tốt lắm, anh Cửu tốt với em nhất, là tài xế chuyên dụng của em, yêu anh chết mất...” Kha Mỹ Ngu liến thoắng, chữ yêu cứ thế bật ra. Đây là phương thức biểu đạt trái tim đang bay bổng hiếm thấy ở đời sau.
Nhưng trong thời đại này chữ yêu rất khó diễn tả.
Cô ho khan một tiếng: “Cái đó, anh Cửu, mau cứu anh em tốt đi!”
Tần Nguyên Cửu nhếch môi nhưng vẫn rất phối hợp với co gái nhỏ, vờ như không nghe thấy: “Nói đi, em lại có chuyện gì muốn anh giúp?”
“Là cuộc thi hùng biện ngoại ngữ ấy...” Kha Mỹ Ngu kể mọi chuyện xảy ra cho anh nghe một lần.
“Em bảo anh tham gia cho đủ số lượng?”
“Không.” Kha Mỹ Ngu lắc đầu: “Tham gia cho đủ số lượng là cấp thấp rồi, anh Cửu mà ra tay trong cuộc thi hùng biện cấp tỉnh, đến cả bản thân em cũng đợi lúc thi đấu có giấy chứng nhận cấp tỉnh mới tham gia.
Cuộc thi cấp trường này để những sinh viên khác nỗ lực đi.
Anh Cửu buổi tối không bận gì thì cùng em đến góc ngoại ngữ, anh phụ trách nâng cao trình độ của mọi người. À đúng rồi, em kéo thêm mấy ông anh của em theo nữa, à, còn cả hai chị dâu cũng đến góp vui, cả nhà đều hành động!
Chủ yếu là em cảm thấy người đến góc ngoại ngữ nhiều quá, hơn nữa trình độ của mọi người cao thấp không đồng đều, ít nhất chúng ta cũng phải chia ra lớp nhanh với chậm để mọi người từ từ tiến bộ chứ.”
Tần Nguyên Cửu xoa đầu cô: “Em làm thế tương đương với đăng ký thêm cho anh một câu lạc bộ nữa rồi còn gì?”
“Hí hí, anh có thể tự tin lên chút mà, bỏ tương đương với đi. Hơn nữa không chỉ có một mình anh, các anh trai em cũng vậy mà!”
Nhảy lên xe người đàn ông, đợi đến chỗ đen hơi tối, Kha Mỹ Ngu không nhịn được dựa vào lưng anh.
Lần đầu tiên Kha Mỹ Ngu cảm thấy những ngày tháng bận rộn cũng khá tốt, người ấy à, phải có mục tiêu thì mới thú vị.
Không biết có phải mệt quá, hay là do thoải mái quá, cô lại bị đại lão kéo vào mộng!
Kha Mỹ Ngu cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, đồ thường ngày màu trắng đỏ đan nhau, đầu đội mũ lưỡi trai màu hồng có đôi cánh nhỏ, thời tiết không nóng không lạnh, gió thoảng qua mặt rất dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận