Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 459. -

Nó không khách sáo ngậm kẹo trong miệng, thoải mái híp mắt, không nhịn được lắc lư cơ thể, giống như đang nhảy múa.
Đám trẻ thấy nó thích thật nên nhao nhao về phòng lấy đồ mình cất giữ ra.
Kha Mỹ Ngu cắn đũa, oán giận nhìn Vọng Đế Xuất, đột nhiên cô hiểu được tâm trạng của Tần Nguyên Cửu, có một tên tranh sủng, tranh ăn với mình đúng là khiến người ta tức đến nội thương.
Thân thể chú tư Kha được cô điều dưỡng lại ổn rồi, mặc dù lần này bị thương không nhẹ, thậm chí là suýt mất mạng nhưng Tần Nguyên Cửu kịp thời bôi thuốc cho ông.
Bây giờ mới qua hai ngày, ông đã có thể chống gậy đi quanh nhà rồi.
Có điều lúc người ngoài tới nhà họ Kha, ông vẫn phải giả vờ nằm trên giường, bày ra dáng vẻ hấp hối.
Mẹ Kha ngày nào cũng chọn đúng lúc ăn cơm, một ngày ba bữa đứng ở cửa nhà mà mắng Kha Khánh Thư.
Bà mệt rồi, bà nội lại dẫn theo vài cô con dâu tới, dù sao một ngày hai bốn tiếng thì phải có đến mười ốn tiếng phụ nữ nhà họ Kha luyện sức thở.
Theo cách nói của bà nội thì họ đã hết lòng hết nghĩa với một nhà Kha Khánh Thư rồi, kết quả gia đình ông ta lại làm ra chuyện ác, hại tính mạng của người khác.
Bọn họ không thể ăn miếng trả miếng nên đổi một cách khác, dù sao cũng phải để người nhà kia phải chịu đựng cảm giác cắn rứt lương tâm.
Kha Mỹ Ngu vừa ăn cơm xong, phụ nữ nhà họ Kha nghỉ ngơi một buổi sáng xong lại mang theo nước mật ong xuất phát.
Cô cũng thu thập một túi đồ ăn, cùng đám cháu trai, cháu gái còn trưa đi học đi theo sau, lần này còn có thêm một con Vọng Đế Xuất đi hóng chuyện.
Vừa ra sân, mẹ Kha đã xắn tay áo, hít sâu một hơi, bắt đầu mắng: “Hay cho một Kha Khánh Thư chó má không có lương tâm, nhà họ Kha chúng tôi có chỗ nào có lỗi với mấy người sao? Cả ngày cho rằng nhà chúng tôi nợ lần gì sáu miệng ăn nhà mấy người à, tôi nhổ vào, cả năm mấy người nhìn thì bận rộn đấy nhưng tổng cộng góp được bao nhiêu sức nào, cái chức anh ba trong thôn này của ông chỉ bày ra cho có à?”
Vọng Đế Xuất bị tiếng chửi hay như hát này thu hút, nó cũng gân cổ gào: “Không phải bày ra cho có!”
Mẹ Kha sửng sốt, cười giơ ngón cái cho nó rồi tiếp tục gào: “Tự mình chiếm lợi thì thôi đi lại còn trách người khác để các người chiếm được ít lợi hả? Nhà chúng tôi lắm con trai, làm việc ít nhưng bọn nó có ăn cơm ăn gạo nhà ông không...”
“Chưa từng ăn!” Vọng Đế Xuất lại gào lên.
Sự xuất hiện của nó khiến cả thôn Lạc Phượng kinh ngạc.
Con vẹt lớn, xinh đẹp lại còn biết nói chuyện như nó có thể nói là chưa ai từng thất, thậm chí đến cả nghe nói cũng chưa từng nghe nói đến. Bọn họ cho rằng vẹt chỉ nhỏ như nắm tay thôi, sao có thể oai phong thế này?
Giương cánh bay lên, trên mặt đất còn đổ bóng.
Những thôn dân vốn còn chưa hóng đủ chuyện nhà họ Kha lúc này lại càng hăng hái hơn, họ gần như mang cả nhà ra chen chúc chật cả cửa thôn.
Hai vợ chồng Kha Khánh Thư cũng bị chặn ở nhà, Kha Tinh Nguyệt mới tốt nghiệp tiểu học xong thì không đi học nữa, cô ta vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu, đang lấy màn thầu trắng từ nhà họ hàng ra gặm, uống nước đường trắng và trứng gà luộc nước trà được nhỏ dầu thơm.
Ban đầu họ nghĩ trong nhà không có con trai, thanh danh vỗn cũng chẳng tốt đẹp gì nên không sợ bị nghị luận sau lưng, dù sao các đồng chí trong cục cũng không có chứng cứ.
Chỉ cần họ không ra ngoài, ai cũng không thể đội cho họ cái mũ hại anh em ruột lên đầu.
Nghĩ thì hay đấy nhưng nghe thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ nhà mình, những đồ ngon trong miệng họ không còn thơm nữa.
Đột nhiên Đổng Hữu Lan đập đũa xuống mặt bàn, đứng dậy, chống eo ra ngoài, mở cửa ra rồi lấy hơi: “Nhà họ Kha mấy người ăn nói cho có lý vào, lúc đó bầy lợn rừng hung dữ như thế, ai ngu đần đứng ra để lợn húc? Tự mình không chạy nổi lại còn đổ cho nhà chúng tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận