Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 298. -

Quan trọng nhất là lũ trẻ kia không phải đám thần thú nhỏ thành tinh như trẻ con đời sau, trên cơ bản bọn nhỏ này đều được mẹ sinh ra, sau đó đi theo các anh, chị chịu khó chịu khổ, tự mình trưởng thành nên không khóc không quậy mấy.
Hơn nữa còn có một đống đồ ngon như sữa bột, bánh, canh trứng, thịt phục vụ, ai còn nhớ đến khóc lóc nữa, chúng còn hận không thể cư xử cho tốt kìa.
Đợi sau khi bọn nhỏ tỉnh dậy, người lớn đều đã sắp về rồi.
Kha Mỹ Ngu làm bánh củ mài, bánh bí ngô cho bọn nhỏ làm bữa ăn phụ, tiện thể dạy bọn nhỏ đếm số, học kiến thức khoa học như tinh cầu của chúng ta có hình gì.
Đám nhỏ lưu luyến không thôi, được người lớn đón về.
Người nhà họ Kha cũng lê bước chân nặng nhọc quay lại.
Kha Mỹ Ngu vẫy tay với anh cả, mặt nhỏ đầy ấm ức: “Anh cả, em với bà nội trông bọn nhỏ cả một ngày, lưng cũng sắp gãy ra rồi. Anh mau đi nấu cơm đi.”
Tần Nguyên Cửu liếc Kha Mỹ Ngu đang làm trò, sau đó thong thả đi rửa mặt, rửa tay.
Kha Nguyên Đại ném đồ sang một bên, đau lòng gật đầu: “Được, em gái, em với bà nội mau về phòng nghỉ đi, anh đi nấu cơm.”
Kha Mỹ Ngu cảm động nói: “Có anh trai tốt thật đấy...”
Kha Nguyên Tuế nghe thế thì vội sán lại: “Em gái, anh nấu cơm cho em nhé?”
Kha Mỹ Ngu với Kha Nguyên Đại cùng trợn mắt: “Chuyện của anh đấy à!”
Kha Nguyên Tuế sờ mũi, vô tội nói: “Em gái, em không chỉ có anh cả mà còn có cả anh năm là anh nữa mà. Trước đây không phải em khen anh năm nấu cơm ngon, còn có thiên phú hơn cả anh ba sao?”
Kha Mỹ Ngu cười đẩy người ra khỏi bếp: “Anh năm không cần sốt ruột, sau này anh sẽ có cơ hội thể hiện sự đảm đang của bản thân.”
Không còn người rảnh rang làm phiền, cô thoải mái nêu thực đơn với anh cả: “Anh cả, em muốn ăn trứng xào mướp hương, dưa chuột thái sợi xào thịt, thịt thỏ tê cay, khoai tây hầm xương sườn, đậu phụ nhồi, hôm nay em nhờ người ta mang một cân thịt ba chỉ tới, anh nấu thêm thịt kho tàu nhé!”
“Chưng thêm cả canh ngô ngọt trên thùng gỗ nữa.”
Kha Nguyên Đại nghe mà choáng váng: “Em gái, một ngày chúng ta ăn trùng món thôi cũng không được sao, sao nấu lắm đồ ăn thế.”
“Anh cả, em trông bọn nhỏ cả ngày trời, tối đến muốn ăn ngon một chút để khao bản thân mà...” Kha Mỹ Ngu bĩu môi, ấm ức, thất vọng xoay hai ngón trỏ.
“Nấu, không phải chỉ có vài món ăn thôi sao.” Kha Nguyên Đại lập tức đầu hàng.
Buổi chiều, nhân lúc rảnh bà nội đã xử lý xong nguyên liệu nấu ăn rồi, bây giờ anh ấy trực tiếp chế biến là được.
Tốt xấu gì cũng được em gái huấn luyện nửa tháng trời, Kha Nguyên Đại nấu cơm rất ra dáng.
Thấy anh cả hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, Kha Mỹ Ngu mỉm cười, lấy bánh củ mài và bánh bí đỏ mình làm lên cho mọi người lót dạ.
Cô cầm một miếng đút cho Tần Nguyên Cửu ăn: “Anh Cửu, không phải em lười không nấu cơm cho anh ăn, mà là lát nữa nhà có khách đến, em phải cho anh cả cơ hội thể hiện, sau này em bù lại cho anh nha.”
Tần Nguyên Cửu ăn một miếng bánh mềm dẻo trong suốt rồi nói: “Ừm, em nhớ là tốt rồi.”
Xong xuôi, anh nói tiếp: “Bánh hôm nay làm không tệ, bận rộn một ngày, bụng đói meo rồi, ăn cái này lót dạ rất thích hợp.”
Kha Mỹ Ngu mím môi cười: “Vậy sau này ngày nào em cũng làm, đảm bảo chiều đi làm về, anh đều có thể ăn bánh thơm nóng hổi.”
Nói xong, cô nhìn thấy Lý Quyên Mai chần chờ đứng ngoài cửa.
Kha Mỹ Ngu vội đứng lên chạy qua: “Chị Mai Tử, sao chị lại đến đây? Mời vào, mời vào, mau lại đây nào, chị chưa ăn cơm phải không? Đúng lúc anh cả em nói muốn xuống bếp thể hiện tay nghề.
Lát nữa chị nếm thử nhé!”
Lý Quyên Mai ngạc nhiên hỏi: “Anh cả em biết nấu cơm á?”
“Sao không.” Kha Mỹ Ngu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đàn ông trong nhà họ Kha bọn em đều thương con gái, năm anh trai nấu cơm, làm việc nhà đều thành thạo, chỉ là sĩ diện, không muốn để người khác biết.
Nào, em dẫn chị đi xem thử.” Cô kéo Lý Quyên Mai đến cửa bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận