Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 856. -

Thạch Kính Bội chán nản nói: “Lúc đó mẹ tôi xuống lầu bị ngã gãy chân, không tiện rời đi. Cho nên tôi bảo vợ tôi xuống thôn đón người.
Tôi đã xác nhận vé xe khứ hồi của bà ấy, cũng nhìn thấy trên người đứa bé mặc dù không có vết bớt nhưng vết bỏng trên vai là vết thương cũ. Có lẽ hẳn là không ai động tay động chân vào chỗ đó.
Thế nên tôi lập tức giao đến cho ông. Lẽ nào trong đó xảy ra sai sót gì sao?”
Ông cụ Triệu híp mắt: “Vợ ông là ai?”
Tâm tư của ông ta đặt hết trên đơn vị, chuyện không cần chú ý thì không cho vào đầu nên ông cụ hỏi thẳng ra.
“Lăng Hân Lan.” Thạch Kính Bội thì thầm nói, lại còn bổ sung thêm: “Là người nhà họ Lăng đang sống ở khu Nam đó.”
Ông cụ Triệu híp mắt, cảm thấy nhà họ Lăng ở khu Nam này khá quen tai: “Nói tiếp đi, nói về nhà họ Lăng.”
Thạch Kính Bối giật giật khóe miệng: “Tôi là một người đàn ông truyền thống, kế thừa lại nam chủ ngoại, nữ chủ nội, một lòng vì công việc, không hiểu rõ mấy chuyện này lắm.
Nhà vợ tôi lắm người, hơn nữa ai ai cũng có lòng tham không đáy. Vừa kết hôn, tôi mang theo vợ đến cửa tặng quà nhưng xảy ra không ít mâu thuẫn, sau này tôi để vợ tôi tự qua.
Tôi không muốn nghe chuyện xảy ra trong nhà vợ tôi nên trước nay vợ tôi sẽ không nhắc đến trước mặt tôi.”
Ông cụ Triệu luôn cảm thấy mọi chuyện chỉ còn cách một lớp giấy mỏng nữa, chỉ cần chọc là thủng thôi nhưng ông ấy lại không có công cụ trong tay, không thể nào vén mây mù ra được.
Hai người đang nói chuyện trong phòng khách.
Ông cụ Triệu cũng không muốn tránh người bên ngoài, suy cho cùng chuyện này sớm muộn gì cũng bị người trong nhà biết, Kha Mỹ Ngu là cháu gái cưng của nhà họ Triệu bọn họ.
Người nhà họ Triệu trốn trong phòng, hé cửa ra nghe ngóng tin tức.
Lúc này bà ba Triệu không nhịn được, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài: “Cha, con có nghe qua chút chuyện liên quan đến nhà họ Lăng.”
Ông cụ Triệu nhìn bà ta, không nói lời nào nhưng lại tỏ vẻ muốn nghe.
Bà ba Triệu trong lòng đắc ý nhưng trên mặt lại cung kính nói: “Ban đầu nhà họ Lăng ở đại viện Bắc nhưng vì trong nhà đông người quá, không ở được nên đổi nhà với người ta, chuyển đến đại viện Nam.
Nhà bọn họ đối diện nhà của giám sát trường đại học dành cho người cao tuổi Kha Mỹ Ngu.
Nói ra cũng nực cười, lúc ấy nhà họ Lăng nhận cháu gái, cũng là cháu gái từ bé đã được gửi ra ngoài nuôi. Đứa cháu gái đó chính là chị họ của Kha Mỹ Ngu, không biết có chuyện gì xảy ra, nhà họ Lăng nói cô ta là giả, cháu gái thật của họ là Kha Mỹ Ngu, vết bớt cũng trùng hợp là vết hình bươm bướm trên vai trái.
Người nhà họ Lăng chẳng có tí phẩm giá nào, cực kỳ vô lại, ai thấy cũng trốn không muốn dây dưa.
Chồng của Kha Mỹ Ngu cũng là người tàn nhẫn, hù dọa người nhà họ Lăng một trận, chuyện này vốn đã kết thúc. Nhưng bà cụ Lăng không vui, gọi điện thoại đến tiết mục của Kha Mỹ Ngu đúng lúc đang phát sóng trực tiếp, mọi người đều nhìn thấy trên vai Kha Mỹ Ngu không có vết bớt.
Cho nên cha à, cha đừng ở cùng người ta vài ngày đã bị dỗ cho mụ mị. Kha Mỹ Ngu không thể nào là cháu gái nhà chúng ta.
Hơn nữa bà chủ nhà sở trưởng Thạch không cần thiết phải nói dối, cháu gái nhà chúng ta sống hay chết, không cần nhà họ gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, tìm về là được rồi.
Xem xem cha đánh sở trưởng Thạch thành ra thế này, ngày mai làm sao người ta đi làm được.”
Thạch Kính Bội thở phào một hơi, cười nói: “Không sao, từ sau khi chuyển nghề, lâu lắm rồi tôi không bị ông cụ dạy dỗ. Đừng nói trước đây tôi làm việc không tốt, bây giờ cả người đều thông suốt hơn rồi.
Xem ra sau này còn phải thường xuyên tới cửa quấy rầy ông cụ, để ông lấy quải trượng gõ tôi vài nhát. Tránh cho không có ông cụ giám sát, tôi đi sai đường mất.”
Hai người kia một xướng một họa, coi ông cụ như không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận