Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 663. -

Một cặp thanh niên vẻ ngoài xuất sắc, họ không nhịn được hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng.
Đợi khi họ hoàn hồn lại, người đã lên lầu cả rồi.
Lưu Tiểu Sơn xách hành lý nặng nề lên, dẫn hai người leo tới tầng bốn rồi thở hổn hển gõ cửa.
Người bên trong lười biếng đáp lại, một lúc sau mới mở cửa ra, là một người phụ nữ ba, bốn mươi tuổi.
Theo suy đoán của Kha Mỹ Ngu, người kia cao khoảng một mét năm năm, nặng khoảng sáu, bảy mươi cân, da dẻ ngăm đen nhưng được phủ thêm một lớp phấn trắng, khi di chuyển, hạt phấn rơi lả tả...
Ngũ quan không đẹp lắm nhưng trong đôi mắt kia phần lòng trắng nhiều hơn, không biết là trời sinh như thế hay bà ta đang khinh bỉ người khác.
Bà ta mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, váy hoa nhí màu vàng, tóc được buộc lên.
“Bà chủ, đây là Ứng Yến.” Lưu Tiểu Sơn hơi cúi người cười giới thiệu.
Người phụ nữ kia nhìn Ứng Yến một lúc rồi lại liếc Kha Mỹ Ngu sau đó nghiêng người, tay ôm ngực, bĩu môi: “Trong nhà cũng không dư dép lê, mấy người đi chân trần vào đi. Không được, mấy người ngồi xe lâu như thế, chân bốc mùi lắm. Tiểu Lưu, cậu vào nhà vệ sinh bưng một chậu nước ra đây đi, để họ rửa chân cho sạch sẽ, lau khô rồi mới được đi vào.
Mùa hè trời nóng, chẳng có tí gió nào, trong phòng có mùi cả ngày trời cũng không tản đi hết!”
Lưu Tiểu Sơn không dám nói gì, anh ta liếc nhìn Ứng Yến.
Kha Mỹ Ngu kéo tay Ứng Yến, giận đùng đùng nói: “Ứng Yến, đây là người giúp việc nhà anh đấy à? Sao anh đường đường chính chính là cậu chủ nhà họ Ứng mà lại không thể vào nhà?
Nếu như không được, chúng ta tới nhà khách ở đi? Em nghe nói nhà khách ở vành đai hai đều có từng hộ riêng, kiểu gì cũng thoải mái hơn cái ổ này.”
Người phụ nữ kia tức giận, ngực phập phồng.
Trước đó, Ứng Hứa Huy đã vô số lần nhấn mạnh trước mặt bà ta, chỉ cần Ứng Yến quay về, bà ta nhất định phải nghĩ cách giữ người ở lại.
Bà ta còn đang nghĩ người ở dưới quê lâu như thế, chịu khổ, chịu mệt đến mức tuyệt vọng, góc cạnh gì cũng bị mài mòn cả rồi nhưng phàm là có thể quay về thành phố, không phải đám người đó đều cẩn thận từng li từng tí, sợ phải quay lại quê sao?
Tiểu yêu tinh lý lẽ hùng hồn này là sao đây?
Vừa mới gặp mặt, lẽ nào bà ta phải cam chịu yếu thế, vậy thì sau này bà ta còn có thể mang phong thái nữ chủ nhân nhà họ Ứng ra sao?
Không đợi bà ta nghĩ nhiều, người đã thực sự quay người rời đi không hề nể nang gì rồi.
“Ứng Yến, làm gì có chỗ nào thoải mái, tự nhiên như ở trong nhà? Cậu khai giấy giới thiệu đi thăm người thân, chỉ có thể sống ở nhà khách gần đây, hơn nữa thủ đô không phải thành phố, thôn trấn khác, bình thường trong nhà khách lúc nào cũng đầy người đến thăm bạn bè người thân, người đi công tác làm việc.” Lưu Tiểu Sơn vội nói, sau đó nhìn Ngải Ngọc Phượng bằng ánh mắt cầu xin: “Bà chủ, cục trưởng Ứng đã dặn đi dặn lại là để tôi đón cậu chủ về nhà.
Nếu như ông ấy không thấy người ở nhà, chắc chắn sẽ nổi nóng.”
Ngải Ngọc Phượng nghĩ tới cha mình mới bị cắt chức, hai năm này bà ta không được ra ngoài mà còn phải nhìn sắc mặt đàn ông.
Nghĩ tới có thể kiếm được chỗ tốt từ trên người đứa con chồng này, bà ta không cam tâm mím môi, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi vào phòng.
Lưu Tiểu Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta cười đẩy Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến vào, sau đó vội vàng rót nước, bổ dưa hấu cho họ, sau đó lại mang hành lý vào phòng ngủ.
Kết quả ba phòng ngủ đều bị khóa cửa.
Lưu Tiểu Sơn nhìn ánh mắt mất kiên nhẫn của Ứng Yến, anh ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhỏ giọng dựa vào căn phòng kia thương lượng, khuyên nhủ.
“Dựa vào đâu mà phải để tôi nhường phòng ngủ cho anh ta? Chuyện gì cũng phải có trước có sau, phòng khách lớn như thế, để anh ta nằm dưới đất đi! Một người đàn ông cao to vạm vỡ như thế, sợ gì chứ?”
Cô gái bên trong cố ý cất cao giọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận