Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 89. -

Kha Mỹ Ngu đi ra ngoài tìm một chậu nước để pha loãng nước suối linh tuyền.
Cô vừa bước xuống bếp, đã bị bà nội Kha nhét cho một rổ trứng gà rừng, cộng thêm hai cân thịt lợn rừng.
"Ngu Bảo Nhi có bận không? Không thì giúp bà nội mang trứng thịt rừng này sang nhà chú họ Khánh Hỉ đi, hôm nay Vân Nguyệt đính hôn, nhà mình bận rộn nấu ăn cho công nhân, chỉ có ông nội cháu rảnh rỗi qua ngồi."
Kha Mỹ Ngu đáp lại, ôm trứng gà rừng, trông thấy mấy đứa cháu trai đang háo hức nhìn mình.
Cô cười nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đến góp vui."
Bọn trẻ reo hò, dì Ngu là lớn nhất trong nhà, chỉ cần một câu nói của cô, là bọn chúng không cần phải hỏi ý kiến ​​cha mẹ nữa.
Kha Mỹ Ngu nhớ tới thành tích lộn xộn của mình, lại nhìn mấy đứa cháu trai cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, hiếm khi nghiêm túc nói: "Mấy đứa thi giữa kỳ chưa?"
Bọn nhỏ đang vui sướng bị nhấn nút tạm dừng, nụ cười cũng mất tự nhiên.
"Thi rồi? Làm bài thế nào?" Kha Mỹ Ngu đã quá quen thuộc với biểu cảm của mấy đứa học dốt, không cần bọn chúng trả lời, liền hỏi tiếp.
Bọn trẻ đẩy đẩy nhau, không ai có can đảm báo cáo kết quả.
"Cháu, dì Ngu, lần này cháu đứng thứ mười trong lớp." Người có điểm cao nhất bước lên phía trước nhỏ giọng nói.
"Ừ, cũng được." Kha Mỹ Ngu gật đầu.
Những đứa trẻ còn lại cũng tự ti nói về điểm số và thứ hạng của mình, hình như tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Vậy tại sao đám nhóc nhà họ Kha, lại ngu hơn ba đứa đầu gấu nhà họ Vu nhỉ?
"Dì Ngu." Một cô bé tâm trạng sa sút nói: "Trường tiểu học của chúng cháu kém nhất huyện, rất ít người trong thôn có thể học đến cấp hai."
"Dì Ngu, điều kiện của trường cấp hai trong thôn cũng không tốt, có rất ít người vào được trường cấp ba thị trấn. Hầu hết đều là nhận mấy người học trường cấp hai thị trấn."
Nói cách khác, dù bọn chúng có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể vào được cấp hai.
"Giáo viên của mấy đứa ở trình độ gì?" Kha Mỹ Ngu không nhịn được hỏi.
"Trường chúng cháu lương thấp, tất cả giáo viên đều ở trình độ tiểu học, chỉ có hiệu trưởng là học sinh cấp hai duy nhất."
Trình độ tiểu học?
Chỉ sợ giáo viên cũng không hiểu kiến thức, vậy sao có thể dạy tốt cho học sinh?
Kha Mỹ Ngu đột nhiên cảm thấy mình học cũng không ngu lắm, ít nhất cô còn lăn lộn lên được lớp mười một cấp ba. Chỉ là trong giới nhà giàu, ai cũng có giáo viên nổi tiếng dạy riêng, còn bọn họ chỉ được học những thứ cơ bản, không đủ kiến thức.
"Còn giáo viên dạy cấp hai trên thị trấn thì sao?"
"Trình độ cấp ba ạ, sinh viên đại học không ở lại thị trấn nhỏ của chúng ta đâu."
Kha Mỹ Ngu có hoài bão lớn vỗ ngực một cái: "Sau này mấy đứa cứ đi theo chú dì học tập, đảm bảo sẽ thi được vào cấp ba trên thị trấn, có khi còn lên được đại học!"
Sinh viên đại học những năm 1980 là trụ cột của đất nước.
Bọn nhỏ không khỏi che miệng bật cười, dì Ngu ngay cả bính âm còn không học kỹ thì có thể dạy bọn chúng cái gì chứ?
Bọn chúng chỉ nghe một chút, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.
"Học tiểu học quá đơn giản, nếu đứa nào nhận được giấy khen, dì sẽ cho đứa đấy một con gà rừng. Nếu thi đỗ cấp hai, một con hoẵng! Thi đỗ cấp ba, một con lợn rừng!"
Tất cả đều là thịt, mà con này lại to hơn con kia.
Nghe đến đây bọn nhỏ đều chảy nước miếng: "Dì, dì nói thật ạ?"
"Tất nhiên rồi, dì có bao giờ nuốt lời không? Hay là mấy đứa đang nghi ngờ thân phận phúc bảo của dì?" Cô nhỏ giọng, thần bí hỏi.
Bọn chúng liên tục lắc đầu, tuyệt đối không nghi ngờ.
Với dáng vẻ lười nhác của dì Ngu, lại có thể dắt bọn chúng quét sạch bụi lau sậy và bắt hết chuột ngoài đồng, ngoại trừ may mắn ra, bọn chúng thật sự không tìm được nguyên nhân nào khác.
Hơn nữa, mặc dù dì Ngu không đáng tin cậy, nhưng luôn luôn giữ lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận