Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 546. -

Trong đầu Kha Mỹ Ngu không khỏi nhảy ra những cảnh kinh dị ngày trước mình từng xem, cả người cô run lên.
“Nghĩ gì thế?” Tần Nguyên Cửu xoa đầu cô: “Sắp phải lên lớp rồi, mau lên xe, anh đưa em đi.”
Kha Mỹ Ngu ôm eo người đàn ông, hơi cụp mắt xuống.
Cô đột nhiên nhớ tới nữ sinh trong ký túc số 13 dùng âm châu, tượng âm thú làm mắt trận của tụ âm trận, vậy chắc chắn người đó không dừng lại ở đấy, có lẽ ban công tòa văn phòng cũng ẩn giấu gì đó chăng?
Buổi chiều học xong, Kha Mỹ Ngu dùng bùa truyền âm nói với Tần Nguyên Cửu, bảo anh mang cơm giúp mình, sau đó xin lớp trưởng cho nghỉ tiết tự học buổi tối rồi đi tới tòa văn phòng viện ngoại ngữ.
Thành viên Hiệp hội Ngoại ngữ lục tục đến rồi, có khoảng bốn mươi người.
Mười hai người mới được tuyển vào, Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phượng được Kha Mỹ Ngu cổ vũ cũng hứng trí bừng bừng điền đơn đăng ký, nhảy vào cái hố này.
Tự giới thiệu một lượt xong, hội trưởng là đàn chị đeo kính, vừa bảo thủ vừa mạnh mẽ tên Vương Học Anh, trên người cô ấy có bóng dáng của cô Triệu.
Theo như Hạ Hải Phượng nói, hội trưởng là do cô Triệu cất nhắc lên, cũng là người thích ghen tị với người tài.
“Đã khai giảng một tuần rồi, chúng tôi chào đón thành viên mới, đầu tiên, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh mọi người đã gia nhập.”
Vương Học Anh nói xong, mọi người quay đầu nhìn người mới rồi ra sức vỗ tay.
“Theo thường lệ, tháng đầu tiên sau khai giảng, chủ đề của chúng ta là tính quan trọng của việc tuyên truyền ngoại ngữ trong trường học, tạo ra các góc ngoại ngữ, để càng nhiều sinh viên có thể gia nhập, đề cao thành tích ngoại ngữ và khẩu ngữ của bản thân.
Hiệp hội Ngoại ngữ chúng ta chia làm ba tổ lớn, mỗi tổ phụ trách một góc, hoạt động vào mỗi tối thứ bảy trong tháng, sau đó phân xét tiêu chuẩn xin quỹ cho các hoạt động khác.
Hôm nay là ngày mười bảy tháng ba, tôi nói trước với mọi người một tiếng, thứ bảy cuối cùng của tháng sau, chúng ta sẽ tổ chức hùng biện ngoại ngữ trong hội trường của trường học, cuộc thi chia làm ba vòng gồm đấu loại, đấu bán kết và đấu chung kết, sau đó trong tháng năm ta sẽ tham gia cuộc thi hùng biện ngoại ngữ giữa các trường đại học trong tỉnh.
Có lẽ các thành viên mới đến không hiểu lắm, trận đấu lớn này có phần thưởng rất hậu hĩnh, không chỉ tiền thưởng phong phú mà còn cả giấy chứng nhận và cúp đầy vinh dự, hơn nữa trường học, học viện cũng sẽ cộng thêm điểm, sau này khi mọi người chọn công việc cũng sẽ có ưu thế rất lớn.”
Kha Mỹ Ngu nghe mà hai mắt sáng lên, trong đầu cô kéo tơ lột kén, chỉ còn lại mấy chữ có thể kiếm tiền!
“Đương nhiên, thành viên trong Hiệp hội Ngoại ngữ tổ chức trận thi đấu này cũng sẽ được cộng điểm căn cứ theo mức độ tham gia. Vì thế mọi người nhất định phải tích cực hưởng ứng.”
Tất cả mọi người đều lớn tiếng đáp lại như được tiêm máu gà, hết cách rồi, trong trường học, học phần quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, nó là sự tồn tại của chân lý.
Kha Mỹ Ngu, Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phương đều được phân vào tổ hai, tổ trưởng là đàn anh Lưu Tiêu Binh trắng trẻo sạch sẽ, dẫn dắt mười lăm, mười sáu người. Góc ngoại ngữ bọn họ phụ trách là hành lang đá bên cạnh cái bẫy nghệ thuật.
Tổ trưởng thể hiện chào đón các thành viên mới trước, sau đó anh ấy bắt đầu phân chia nhiệm vụ: “Chúng ta viết vài tờ thông báo với chữ lớn dán ở tòa nhà dạy học và tòa ký túc gần đó, sau đó để hai thành viên đứng cạnh tờ thông báo giới thiệu tính quan trọng của ngoại ngữ, đồng thời đề cập đến cuộc thi hùng biện.
Thực ra hùng biện ngoại ngữ vẫn phải dựa vào sinh viên của học viện chúng ta, nhất là sinh viên năm hai. Vì thế trong lúc học, mọi người phải chịu vất vả, đi thuyết phục những sinh viên giỏi tham gia với chúng ta.
Tôi tin bọn họ đều không muốn từ bỏ cơ hội lần này, nhưng phải xem họ gia nhập vào tổ nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận