Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 236. -

Xã trưởng vỗ vai ông ta cười ha hả: “Tốt lắm, thôn Lạc Phượng các ông còn có thể khiêm nhường như thế, đây là phẩm chất hiếm có nhất của công xã Hồng Tinh chúng ta.”
“Yên tâm đi, phàm là trong công xã còn vị trí, tôi sẽ suy nghĩ đến các ông đầu tiên.”
Trưởng thôn cười gật đầu, chuẩn bị lấy một phần thịt lợn rừng về, vụng trộm tặng cho xã trưởng. Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể có tên trong nhân viên công xã, tin tức của thôn Lạc Phượng sẽ linh thông, làm gì cũng tiện.
Nhóm đồ tể vừa nghe có mười mấy con lợn rừng phải thịt đều vội vàng dẫn theo đám con cháu, đồ đệ đến. Bọn họ là nhân viên nhà nước nhưng bên trên có chính sách, bên dưới cũng có quy củ trong nghề.
Bọn họ xuống thôn giúp dân giết thịt, mặc dù lấy tiền công của tổ chức nhưng thường thì trong làng sẽ cho bọn họ chút thịt ngon, xem như là phí đi lại vất vả.
Suy cho cùng, giết lợn cũng là một nghề, bên trong rất thâm sâu.
Lợn rừng có sức lực lớn dù cho bị kẹt trong đá một đêm nhưng thấy nhiều người như thế, chúng vẫn giãy giụa kêu gào, nếu như không giết thịt thì khó mà vận chuyển được.
Đúng lúc trời đang lạnh, thịt tươi có thể bảo quản trong thời gian dài, trưởng thôn với xã trưởng làm chủ giết hết số lợn, hơn nữa còn chuẩn bị ba con phát cho dân làng trước.
Cả thôn Lạc Phượng đều hưng phấn, nấu nước làm sạch lợn, giết lợn, hứng máu...
Đợi tất cả được chuẩn bị xong, mặt trời cũng ngả về tây.
Tần Nguyên Cửu ngồi trên chiếc xe tải về cửa thôn, bình thường lúc này, dưới cái cây sẽ có một đám người, kể cả đám trẻ có đang ăn cơm, nghe thấy tiếng xe tải chúng cũng chạy ra xem.
Nhưng hôm nay mọi người đều giúp chi bộ thôn thịt lợn, làm gì còn để ý được thứ khác.
Từ phía xa xa ở cửa thôn đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Xe không lái vào được, hai sư phụ của xưởng thịt theo anh vào trong thôn.
Nhà họ Kha tìm thấy lợn rừng, chí công vô tư báo cho cả thôn.
Vì thế lúc giết con lợn đầu tiên, trưởng thôn với bí thư chi bộ thôn làm chủ, đưa cho lão tứ nhà họ Kha năm mươi cân thịt ba chỉ ngon! Sau đó mới sắp xếp theo phân lượng mà thôn dân được phân.
Nhà lão tứ tính thêm hai miệng ăn nhà Kha Mỹ Ngu nữa là có tất cả năm mươi tư cân thịt.
Mẹ Kha không hẹp hòi, bà chia cho nhà bác cả với nhà bác ba mỗi nhà năm cân, bố mẹ chồng mười cân, bố mẹ đẻ mười cân!
Kha Mỹ Ngu đang ngồi trên cây, cùng với đám trẻ bưng cái bát lớn, đợi ăn cơm mổ lợn.
Nhìn thấy người đàn ông đang tới, cô ôm bát cười rồi đứng lên, lấy cái giỏ từ đỉnh đầu rồi nhảy xuống, chạy đến trước mặt anh.
“Chào hai sư phụ nhé, mọi người ăn cơm chưa? Ăn cùng luôn đi, tôi cố ý để lại món làm từ thịt lợn trong thôn, bên trên có một lớp mỡ lợn, phía dưới là mì kéo tay, còn có cả trứng trần nữa.”
Đúng là vừa đưa vào miệng, thơm ngon vô cùng, hạnh phúc muốn lên trời luôn.
Kha Mỹ Ngu vén tấm vải ra, cái giỏ cao đựng được bốn bát, dùng miếng gỗ ngăn cách, tổng cộng có ba tầng.
Tần Nguyên Cửu lấy một tầng, nhìn vào bên trong, cười nhạt rồi gọi hai người kia ăn cơm.
Bát trong giỏ là của nhà lão tứ, hoa văn độc đáo kia là sính lễ của anh đưa.
Bởi vì hai vợ chồng họ vẫn tới nhà cũ ăn uống nên nồi niêu trong nhà còn mới, có điều bát đũa lại bị Kha Mỹ Ngu nhặt về nhà cũ.
Trong giỏ cũng có ba cái bát không, bát Kha Mỹ Ngu đang ôm chỉ còn lại nước canh.
Tần Nguyên Cửu tự nhiên lấy một bát nhét cho cô: “Em đừng chỉ để ý đến bọn anh.”
Kha Mỹ Ngu vội gật đầu, uống một hơi cạn chén canh rồi tiếp tục vui vẻ ăn bát mì lòng lợn thứ năm.
Hai sư phụ ngại ngùng từ chối.
Bọn họ tới để làm việc, sao có thể ăn cơm của thôn dân, hơn nữa một bát toàn là thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận