Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 855. -

“Thạch Kính Bội, ông làm thế xứng đáng với tôi thật đấy!” Ông cụ hận đến ngứa răng: “Tôi tin tưởng ông như thế, sao ông lại không có lương tâm đến vậy? Rốt cuộc là tôi đã làm gì phật lòng ông?”
Thạch Kính Bội bị đập cho choáng váng, cái trán cứng rắn kia lại không cảm nhận được đau đớn.
Bây giờ ông ta đã đến tuổi làm ông rồi, rất ít khi thấy người là khom lưng, hầu hạ, nịnh nọt, bây giờ bị ông cụ dạy dỗ như thế, trong lòng ông ta vô cùng tức giận, nhưng ông ta vẫn cung kính hỏi: “Ông Triệu, rốt cuộc ông đang nói gì thế? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Đầu óc tôi không được linh hoạt, ông nói tỉ mỉ cho tôi nghe là được rồi, đừng có tức giận, không đáng đâu.”
Ông cụ Triệu cười lạnh: “Sở trưởng Thạch, tôi là một lão già đã về hưu, không xứng với cái danh ông Triệu mà ông gọi.”
Biết ông Triệu giận thật, Thạch Kính Bội vội hỏi: “Mặc dù tôi không biết mình đã chọc gì đến ông nhưng tôi xin lỗi ông trước, chúng ta tức giận cũng không giải quyết được vấn đề.
Ông chỉ đường cho tôi đi. Đúng là tôi vẫn luôn đối xử với ông như người lớn trong nhà, lễ tết hàng năm, đã bao giờ tôi bỏ quên đâu?
Tôi làm lính dưới tay ông nhiều năm, rốt cuộc tính tình tôi thế nào, ông còn không hiểu rõ sao? Con người có thể che giấu tình tình của mình được cả đời sao? Ông phải tin tưởng tôi, cũng tin tưởng lính của chính mình chứ.”
Ông cụ tiếp tục cười lạnh: “Có lúc làm lính chỉ cần phục tùng theo mệnh lệnh là có thể trèo lên nhưng làm người không thông minh thực sự sẽ hủy hoại cả đời người.
Đầu óc ngu dốt, ông không biết hỏi, biết suy nghĩ nhiều hơn sao? Tìm một cái cớ như thế để kéo dài suốt bao nhiêu năm? Ông trốn tránh trách nhiệm, phạm sai lầm.”
Ông cụ Triệu không tiếp tục dây dưa với ông ta nữa, không đợi ông ta mở miệng, ông cụ trực tiếp hỏi thẳng: “Tôi chỉ hỏi ông, lúc đầu đích thân ông đi đón cháu gái tôi sao?”
Thạch Kính Bội sửng sốt, chột dạ gật đầu: “Đúng thế, chuyện ông dặn dò, chắc chắn tôi sẽ đích thân xử lý, đi đến địa chỉ mà ông đưa, tìm cô gái nhỏ có bớt và ngọc bội.
Có điều khi ấy quá hỗn loạn, người ta không giữ được ngọc bội, làm vỡ rồi. Chúng tôi cũng không biết người ta tham lam hay làm vỡ thật nữa.
Nhưng cháu gái ông đúng là không sai!”
Ông cụ Triệu gật đầu: “Ồ? Vậy sao? Tại sao hôm nay lại có một cô gái tìm tới cửa? Trên người cô ấy có bớt, mà cô cháu gái ông mang về cho tôi ở chỗ vết bớt kia lại có thêm một vết bỏng?
Ông nói xem tôi nên tin ai đây?”
Thạch Kính Bối vã mồ hôi. Trước đây ông ta cảm thấy Hạ Hoa lớn như thế, giao thông, phương tiện thông tin không thay đổi, có vài người một khi ly biệt là cả đời khó mà gặp lại.
Nhưng bây giờ ông ta lại thấy thế giới này quá nhỏ bé, sao có vài người đi vòng vòng rồi lại quay về đây?
Không nói đến cô cháu gái kia là thật hay giả, nhưng ở cùng một chỗ có vết bớt giống nhau đã là điều hiếm thấy rồi.
“Ông Triệu, không thể nào ai đến cửa nhận người thân cũng là thật. Nói không chừng ai đó thả tiếng gió, bị người có lòng nghe được nên mới đến cửa kiếm lợi đấy.
Hơn nữa, ông à, con cháu có phúc của con cháu. Không phải trước nay ông đều mặc kệ họ sao?”
Ông cụ Triệu hận đến mức muốn đem gạt tàn ném ông ta: “Tôi mặc kệ con cháu nên ông mới qua mặt tôi sao? Ông cũng biết ông là cấp dưới của tôi nhiều năm, tôi hiểu rõ ông, sao lại không biết mấy câu vừa rồi của ông câu nào là thật, câu nào là giả?
Ông thành thật khai ra, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?
Nếu không cứ đợi tôi ném sự thật vào mặt ông, để ông chuẩn bị cút về nhà đi!”
Lúc này Thạch Kính Bội mới sợ hãi.
Giống như ông cụ Triệu hiểu rõ ông ta, ông ta cũng quen thuộc với hiểu rõ ông cụ Triệu.
Đừng thấy bình thường ông cụ Triệu thích hô to gọi nhỏ, nhìn như lão binh thô lỗ, thực ra sâu trong xương ông cụ vẫn còn là cậu ấm áo lụa quần là như lúc chưa rời thủ đô, trong thô bạo có tinh tế, nếu để ông cụ làm thật, chắc chắn chuyện rất nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận