Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 740. -

Cô ta cúi đầu xuống, vuốt ve ngọc bội trên cổ mình, hơi nhếch môi.
“Kha Mỹ Ngu, tôi vốn không định đi con đường chết này, ai bảo các người không cho tôi một con đường sống chứ?”
Kha Mỹ Ngu có con, bụng căng lên giống như quả bóng hơi vậy. Rõ ràng là có thai muộn hơn Kha Ân Thục nhưng bụng lại xấp xỉ nhau, thậm chí còn có xu hướng to hơn.
Người nhà cung phụng cô như là Bồ Tát. Vốn dĩ sống cuộc sống tiểu thư xinh xắn, lúc nào Kha Mỹ Ngu giống công chúa hơn, ra ngoài sẽ có người đi theo.
Khoảng thời gian này, ba anh em nhà họ Kha còn lại cũng có người yêu.
Bốn trưởng bối đã bắt đầu chuẩn bị thủ tục kết hôn. Tính toán nửa năm cưới vợ của ai vào nhà!
Có điều trước lúc này, họ phải giải quyết vấn đề nhà trước.
Ứng Yến thừa kế rất nhiều nhà từ nhà họ Tần, bất luận là bố trí, chọn địa hay xây của mỗi cái đều rất chú trọng.
Theo ý kiến của anh thì dù sao cũng là người một nhà, tặng mỗi anh em một căn hộ.
Kha Mỹ Ngu không có vấn đề gì cả. Trước giờ da mặt của cô dày, đã xem Ứng Yến là người của mình, lấy đồ của mình còn có ân tình của nhà họ Kha, rất là đương nhiên.
Nói cho cùng thì cô cũng có không ít thứ, trong không gian trồng được một giỏ nhân sâm giàu linh khí, cũng có thể mua được một đống tứ hợp viện.
Hơn nữa cô cũng chưa từng chịu cực, đối với phương diện tiền tài thì lúc nào cũng tiêu tiền như nước.
Lúc cô còn là thiên kim nhà giàu, cũng đã từng tặng xe cho bạn, huống chi là người thân.
Có điều lúc mẹ Kha thấy cả nhà đều đông đủ thì mở hội nghị gia đình.
“Anh cả và chị dâu cả của các con cắm rễ làm việc ở phương Nam. Bên mẹ chỉ có thằng hai kết hôn với Vũ Đồng cho nên không nói chuyện nhà cửa.
Bây giờ thằng ba, thằng tư và thằng năm cũng có người yêu rồi, hơn nữa còn sắp kết hôn. Mẹ muốn biết suy nghĩ của các con.”
Mấy anh em nhìn nhau.
Anh hai nhìn vợ, sau đó người ta nhìn anh gật đầu khẽ, đại biểu anh ấy là người đứng đầu cả nhà, để anh ấy quyết định.
Kha Nguyên Hạ cười gãi đầu: “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, mọi người không nhắc tới, con cũng đã thương lượng với Đồng Đồng rồi. Mấy em trai kết hôn, nhà đông ở không đủ thì ra ngoài mướn một cái nhà nhỏ.
Đồng Đồng có tiền lương, mặt con cũng được thơm lây. Đợi năm sau con thực tập cũng có tiền lương rồi. Hơn nữa con là nghiên cứu sinh, sau khi làm việc chính thức chắc chắn chức vị cũng không thấp.
Tổ chức săn sóc tụi con đặc biệt lắm, chắc chắn vừa vào đơn vị sẽ được cấp nhà.”
Kha Nguyên Hoa, Kha Nguyên Vạn và Kha Nguyên Tuế vội vàng gật đầu: “Trước khi chưa kết hôn tụi con có thể mặt dày ở nhờ nhà em gái. Nhưng sau khi kết hôn, bất kể quan hệ của chúng ta có tốt thế nào thì cũng phải chia điều lệ ra.
Nhà đông người thì dễ xào xáo. Cái gọi là xa thơm gần thối, chúng ta không thể xa lạ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi được.”
Kha Mỹ Ngu chưa kịp nói gì thì mẹ Kha cười hài lòng gật đầu: “Có mấy câu nói của các con thì mẹ và cha của các con cũng hài lòng.
Các con đều là nghiên cứu sinh, một hai năm nữa cũng sẽ được chia nhà riêng.
Mẹ và cha của các con đã làm việc được ba năm rưỡi rồi. Bình thường chi tiêu không nhiều, tích được ít tiền, đến lúc đó chia đều cho sáu anh em các con. Hơn nữa trong thông luôn cảm kích cống hiến của chúng ta, còn cố tình chia lợi nhuận cho hai người chúng ta. Nói là đến lúc các con chính thức làm việc.
Lợi nhuận của thôn cũng cao, hằng năm mỗi người có thể được hai ba trăm đồng, mẹ đều tích góp cho mấy đứa.
Cứ làm theo các con nói đi, thuê nhà trước, lúc kết hôn chúng ta cũng không bạc đãi nhà gái, sính lễ đầy đủ.”
Kha Mỹ Ngu khẽ mím môi, biết mẹ Kha đang rào đón mấy người anh trước, để cho họ thấy rõ người nào là thuộc về nhà họ Kha, người nào là nhà họ Ứng.
Nếu không nói ở đây thì ỷ lại sẽ là thành chuyện đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận