Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 717. -

Vấn đề này được đưa ra, cô tin kể cả mọi người không học tốt thì họ cũng sẽ đôn đốc con em mình học!
Hạng mục ba, mở rộng cơ hội cho mọi người tiếp xúc với ngoại ngữ ví dụ như ti vi, đài truyền hình, báo chí, sách vở,...
Kha Mỹ Ngu vẫn tin tưởng vững chắc không có học sinh học không giỏi, chỉ có giáo viên không biết dạy.
Nếu như có thể dùng phương thức thể hiện sinh động, thú vị, chắc chắn mọi người sẽ vui vẻ nể mặt mà nghe một chút.
Nội dung hạng mục nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng khi thực hiện sẽ có độ khó cực lớn.
Nói tóm lại, Kha Mỹ Ngu trực tiếp giao tư liệu hình ảnh, âm thanh khi mình tổ chức góc ngoại ngữ lúc còn học đại học lên cùng.
Tư liệu này có thể giúp thành tích ngoại ngữ của một lớp sinh viên tăng lên nhanh chóng.
Các học sinh trong đại học Bách khoa tỉnh có được thành tích ngoại ngữ xuất sắc, khẩu ngữ tuyệt vời nên được rất nhiều viện ngoại ngữ của các trường đại học đặc cách nhận làm nghiên cứu sinh.
Năm đó bài viết của cô còn được đăng trên báo thủ đô rồi.
Chưa đến một tuần, Kha Mỹ Ngu đã giao kế hoạch hạng mục lên.
Thầy Triệu không cho cô rời đi, ông ấy bỏ dở công việc trong tay, nghiêm túc đọc.
“Hạng mục một cần thời gian dài, tổ chức không có nhiều tài lực, nhân lực để bố trí. Có điều tổ chức cũng nói rõ, giáo viên ngoại ngữ sẽ được bố trí theo từng cấp một, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hình thức tổ chức lớp xóa nạn mù chữ cũng không tệ, nâng tầm việc học ngoại ngữ lên ngang với học tiếng Hán, điều động tính tích cực học tập của người dân. Có điều chuyện này đòi hỏi nội dung của đài truyền hình phải có chất lượng cao.
Các đồng chí chưa tiếp xúc gì nhiều với ngoại ngữ, chỉ học chính quy, không thích hợp lắm.
Hạng mục ba rất hiếm thấy, nhưng vẫn là câu nói đó, tác phẩm phải hay, phải chuẩn mới có thể thu hút được sự chú ý và mong muốn học tập của mọi người.”
Ông ấy vừa xem vừa đánh giá, lúc cầm tư liệu của góc ngoại ngữ lên, động tác của ông ấy khựng lại, ông ấy xem từ đầu đến cuối mấy lần rồi nghiêm túc hỏi: “Những thứ này đều do đích thân em viết và ghi âm lại sao?”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Đúng vậy ạ. Khẩu âm của mỗi người đều thể hiện thói quen và giọng khác nhau, đó là sự lắng đọng qua nhiều năm. Cái này không giống mô phỏng đơn giản trong tướng thanh, nội dung dài như thế, rất ít người có thể sao chép hoàn mỹ.”
Thầy Triệu nói câu đợi một chút rồi đứng dậy, quay người tìm tư liệu trong giá sách, ông ấy lục lọi một lúc lấy mới lôi một xấp báo từ hai năm trước ra.
“Em xem cái này đi, đây là bài phát biểu của em sao? Thầy thấy tên tác giả là tên người chứ không phải bút danh.”
Kha Mỹ Ngu ngẩn ra, cô ghé qua đọc một lượt.
Nội dung viết trên đó không khác gì thứ cô viết ra nhưng lúc ký tên, người viết lại là Dư Mộng Ni.
Cô nhớ ra rồi, lúc đầu có một nhóm đồng chí trong đoàn khảo sát thủ đô đến trường tham quan phỏng vấn, lúc sắp đi còn chọn một vài sinh viên ưu tú.
Dư Mộng Ni là một trong số đó, nghe nói cô ta đến từ tòa soạn thủ đô, tòa soạn cô gửi tư liệu góc ngoại ngữ lên cũng là tòa soạn thủ đô.
Kha Mỹ Ngu hơi cụp mắt xuống, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác không bình thường lúc đầu nằm ở đâu.
Cô cho rằng mình nâng cao được bầu không khí học tập đến mức độ như vậy ở Góc ngoại ngữ, thì năng lực của bản thân cũng không phải là yếu. Cô cũng đã gửi đoạn ghi âm và bài viết tương tự để đăng lên tòa soạn thủ đô, không thể nào không có sức ảnh hưởng, đó chắc chắn là một cú nhảy vượt bậc cho điểm hòa bình vốn dĩ đã thưa thớt.
Hóa ra tên dưới bài báo đã được viết thành Dư Mộng Ni, đương nhiên hiệu quả bùng nổ do bài báo gây ra không thể quy về cho cô. Người ta làm việc ở tòa soạn, không khó để phát hành những bài báo và giấy chuyển tiền sai lệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận