Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 608. -

Huống chi tình cảm đã trải qua tận thế là những lần thử thách sinh tử, nhưng thực tế không cho phép cô lựa chọn, vớ vẩn một lần rồi cuối cùng hai người mãi mãi bỏ lỡ nhau.
“Anh ấy hợp với em hơn.” Cô cố gắng nhớ lại điểm tốt của Tần Nguyên Cửu.
Vóc dáng của anh cũng được, năng lực tốt, không hề chê cô, lại dám đánh cược cứu mạng của mẹ cô.
Nếu như cô muốn ở thập niên bảy mươi này, vậy cô phải cắt đứt nỗi nhớ của mình là Ứng Yến, thành thật sống qua ngày mà không phải đung đưa trái phải, chuyện này không công bằng với hai bên.
“Ơ, cái gì gọi là hợp, cái gì gọi là không hợp? Cũng không phải chỉ là một câu nói của em sao?” Ứng Yến nắm cằm cô, chịu đựng cơn đau tim, giả bộ như vô tình giễu cợt: “Muốn tới là em, muốn đi cũng là em, em cho rằng anh là nhà từ thiện, chơi đùa với em hết lần này tới lần khác à?
Kha Mỹ Ngu đúng không? Không để anh xuất hiện cũng được, em quyết định cho anh một lý do. Hơn nữa còn có nguyên nhân hậu quả, nếu không đêm nào anh cũng vào trong mơ của em!
Không phải muốn vứt bỏ anh sao? Vậy thì thẳng thắn trước mặt anh đi!”
Anh không hề bỏ qua những biểu cảm trên mặt cô.
Nhưng Kha Mỹ Ngu siết chặt tay, cụp mắt lạnh lùng nói: “Lý do rất đơn giản, ai có thể ở bên cạnh em thì em ký gửi phần đời còn lại của mình cho người đó. Em không phải là liệt nữ trinh tiết, chỉ là một cô gái thực dụng mà thôi.
Em từng muốn sống cuộc sống bình thản, ngày nào cũng vui vẻ hơn, không phải biến thành dáng vẻ mà ai thích, cũng không phải làm vật thay thế của ai!”
Em chưa bao giờ là vật thay thế, Ứng Yến nhìn phong cảnh ngoài khí cầu máy, chỗ này là biển mây hơn một năm anh mới tìm được.
Phía dưới là làn nước xanh biếc, xung quanh đều là những ngọn núi có hình dáng đặc biệt.
Nhưng mà cô không thèm nhìn một cái…
Sau này anh không cần phải phiền hà suy nghĩ sinh nhật nữa, cũng không có ai tới chúc mừng.
“Thôi, lý do với không lý do, nếu như em đã có lòng muốn rời khỏi anh thì anh cũng không giữ được em.” Ứng Yến cười lạnh: “Phải rồi, vốn dĩ anh muốn nói với em bây giờ anh đang học năm nhất của trường quân đội thủ đô, có điều chuyện này không quan trọng nữa.”
Kha Mỹ Ngu lòng đau như cắt, chỉ buồn tẻ nói câu chúc mừng.
Thời gian vào trong mơ này rất ngắn, trong lúc họ yên lặng, bóng người mơ hồ dần dần biến mất.
Kha Mỹ Ngu bật mạnh dậy, nhìn người đàn ông nhiệt độ cơ thể bình thường ở trên giường, trên mặt có hơi tủi thân và đành chịu: “Anh Cửu, anh khỏe nhanh lên đi, sau này em chỉ có mình anh thôi.”
Mưa tới nhanh mà đi cũng nhanh, mực nước cũng chỉ cao hơn một mét, vì sông ngòi có hướng đi.
Trong núi rừng ẩm ướt âm u, có điều mọi người cũng mang chăn đệm nên cố chịu một đêm. Ngày hôm sau là một ngày nắng, trên đất không còn nước đọng nữa, chỉ có quần áo giày dép được cọ rửa bùn cát, đá, nhánh cây dính lên các thứ, thậm chí còn phần lớn cá tôm cua không theo kịp!
Mọi người xuống núi chạy vào trong ruộng trước, thấy tất cả hoa màu ngã rạp xuống đất nhưng rễ cây lá không khô héo thì rối rít đi trồng lại. Sau đó chạy tới từng chỗ chăn nuôi gia súc gia cầm trên sườn núi.
May là lúc xây nhà điều đầu tiên yêu cầu là bền chắc chống gió phòng mưa, gia cầm gia súc ngoại trừ hơi sợ thì cũng không có thương vong gì cả.
Lúc này các thôn dân mới thở phào, cười ha hả bắt đầu thi công nhà.
“Đúng lúc thời tiết dần ấm áp, ra sửa chữa ổ ngủ của bản thân đi, xây thành nhà gạch ngói luôn!”
“Đúng, cái này gọi là cũ không đi, mới không đến…”
Mẹ Kha đưa cơm tới cho hai vợ chồng son, thấy con rể còn đang nằm trên giường, lo âu hỏi: “Vẫn chưa tỉnh lại à? Nếu không thì đợi buổi trưa lát nền, kêu cha con đóng xe đưa Tiểu Tần tới bệnh viện nhé?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận