Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 115. -

Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Anh đang khen em hay đang chê em thế?”
Tần Nguyên Cửu vỗ đầu cô: “Được rồi, chỉ có chút dung lượng như thế, đừng làm khó bản thân suy nghĩ nữa, cứ xem như anh khen em đi."
Kha Mỹ Ngu túm lấy cánh tay anh, cắn một miếng: “Cứ xem như cái gì? Anh chê em phải không!”
Cô cũng không cắn thật, chỉ là để lại hai hàng dấu răng trên đó, không bị rách da, cô dùng nó để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Tần Nguyên Cửu ấn vai cô, nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Đồng chí Kha Mỹ Ngu, những lời này anh chỉ nói một lần thôi. Mặc dù trong nhà anh xảy ra chuyện, anh bị đưa tới thôn Lạc Phượng nhưng từ trước đến nay anh chưa từng từ bỏ chính mình.”
“Anh vững tin, chỉ cần anh còn sống, tất cả đều có thể như anh mong muốn.”
“Anh không có yêu cầu gì với bạn đời tương lai, chỉ cần hợp ý, có thể sống cùng nhau là đủ rồi.”
“Trong kiếp này, lần đầu tiên gặp nữ đồng chí thẳng thắn bày tỏ mong muốn được gả cho anh như em. Anh nghĩ, nếu anh không có người muốn cưới, vậy thì vợ anh là em cũng có sao đâu.”
“Em xinh đẹp, tính tình hoạt bát, lại có chút bí mật nhỏ đáng yêu, lúc trêu chọc em rất thú vị. Khiến cho những ngày tháng ở thôn Lạc Phượng của anh không còn nhàm chán nữa.”
“Nếu anh đã cưới em rồi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời này.”
“Anh biết em còn mông lung với tình yêu và hôn nhân, có điều chẳng sao cả, anh đợi em hoàn toàn mở lòng mình với anh. Anh chỉ hy vọng lúc em nếm được hương vị của tình yêu, đối tượng đó vừa hay chính là anh.”
“Đương nhiên.” Tần Nguyên Cửu gian nan nói tiếp: “Nếu như chúng ta thử rồi mà vẫn không hợp, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Nhất thời, trong lòng Kha Mỹ Ngu ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Bản thân cô thực sự không ôm ấp bất kỳ hy vọng gì với tình yêu và hôn nhân, vì nhiệm vụ cô mới đăng ký kết hôn với trùm phản diện.
Lúc đó, cô nghĩ dù sao trùm phản diện cũng cô đơn đến già, bản thân cô chiếm vị trí vợ người ta, chắc là không sao đâu.
Nhưng không ngờ trùm phản diện người ta lại nghiêm túc, để ý...
“Thực ra, thực ra cũng không cần nghiêm túc như thế, vừa rồi em chỉ đùa thôi.” Kha Mỹ Ngu cười gượng, hất tay Tần Nguyên Cửu ra: “Mau đi thôi, đừng để lỡ xe.”
Tần Nguyên Cửu nhún vai, khôi phục lại dáng vẻ hời hợt, không quan tâm gì cả như mọi ngày.
Giống như vừa rồi, vì để lấy được giải nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất nên anh mới cố tình diễn vậy.
Kha Mỹ Ngu bĩu môi: “Biết ngay anh chỉ biết bỡn cợt thôi, trêu đùa cứ y như là thật ý!”
Trùm phản diện nào có dễ dàng thay đổi như thế?
Muốn lừa cô à, hừ, cũng không nhìn xem cô là ai, cô còn là cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi ngây thơ sao?
Mặc dù chỉ là ga vận chuyển hành khách nhưng hành khách cầm theo túi lớn túi nhỏ, vác cả chăn màn vẫn có rất nhiều, còn có người mang cả gà, vịt, ngỗng, đẩy trên xe đạp đòn dông!
Kha Mỹ Ngu đứng đó, mắt chữ A miệng chữ O cảm nhận sự giản dị và nhiệt tình của thời đại này.
“Đi thôi, còn mười năm phút nữa là xe chạy rồi.” Tần Nguyên Cửu mua vé xe xong, tiến lên ôm cô, chen vào trong cửa kiểm vé đông đúc.
Bởi vì có nhiều xe khách đi vào huyện thành đều chạy theo giờ cố định, vừa có một chuyến khởi hành nên bọn họ chưa đợi bao lâu đã được lên một chiếc xe buýt nhỏ loang lổ mang theo mùi xăng dầu nồng nặc.
“Này, ngậm một viên sẽ thoải mái hơn đôi chút.” Bọn họ ngồi ở hàng thứ hai, Kha Mỹ Ngu dựa vào cửa xe, cô thò đầu ra ngoài cửa, thở hổn hển.
Tần Nguyên Cửu đưa một nắm kẹo bạc hà với hai quả quýt qua!
Cô vội vàng bóc một cái kẹo rồi nhét vào miệng, trong nhát mắt, cảm giác mát lạnh từ khoang miệng dâng lên đầu cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận