Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 233. -

“Em gái, để em chạy mười vòng quanh thôn thể xem! Chắc chắn em sẽ bò ra đất.” Kha Nguyên Tuế hầm hừ.
“Trưa nay nay em muốn ăn tôm sông.” Kha Mỹ Ngu cười tủm tỉm: “Anh ơi, các anh đi bắt tôm sông đi?”
“Em gái, em vừa mới ăn sáng xong đã muốn ăn trưa rồi à?” Các anh trai than thở, lẽ nào nghỉ ngơi một lát cũng không được sao? “Để chồng em đi bắt cho em đi.”
Kha Mỹ Ngu nhìn Tần Nguyên Cửu rồi lắc đầu: “Không đủ ăn.”
Đúng rồi, từ khi em gái bị ngã đập đầu, khẩu vị vô cùng tốt, cơ bản là ăn cái gì cũng thấy ngon, ăn cái gì cũng sạch sẽ.
Làm sao đây, em gái mình thì mình chiều thôi.
Bọn họ cắn răng, bất lực đứng dậy lấy trang bị, lại còn kéo theo đám nhóc con trong nhà đi đến bờ sông.
Con sông quanh làng chảy khá siết, nhưng đi ngược dòng lên sẽ có một vùng nước khá tĩnh, trong đó cây cối phong phú, đồ ăn dồi dào, có không ít cá tôm ở đó.
Thôn dân thường xuyên đánh bắt chút hải sản để bồi bổ, nhưng là tôm cá trong sông vừa gầy vừa nhỏ, lại mang theo mùi tanh mọi người không thích nên dần dần thôn dân cũng không muốn nữa.
Chỉ có đám trẻ thích đến đó bơi, dùng cành cây xiên cá nướng lên ăn.
Kha Mỹ Ngu nhẹ nhàng khoác túi đi thật xa, cô còn thích nhặt đá ném xuống sông, đột nhiên phía xa truyền tới tiếng gào rách họng.
Mọi người dừng chân, nhìn nhau, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
“Em gái, về thôi, có lẽ lợn rừng xuống núi đấy!” Kha Nguyên Vạn đi đầu chạy qua, kéo cánh tay Kha Mỹ Ngu đi ngược về.
“Anh, thịt lợn rừng.” Cô chép miệng.
Kha Nguyên Vạn tức mình gõ đầu cô: “Em gái, em là lợn à, cả ngày chỉ biết ăn. Lợn rừng hung ác, có thể chọc vào sao?”
Kha Mỹ Ngu liếc Kha Mỹ Ngu, lạnh lùng nói: “Em đi lên trước xem xem.”
“Cẩn thận đấy.” Mọi người thì thầm dặn dò.
Kha Nguyên Đại làm anh cả cũng bước lên: “Đi cùng đi.”
Bọn họ đi qua một tảng đá lớn, nhìn thấy một bầy lợn rừng mắc kẹt ở khe đá ven sông.
Kha Nguyên Đại vui mừng, quay đầu gọi: “Nhanh lên, nhặt thịt lợn rừng về cho em gái!”
Mọi người vừa nghe thế thì vui vẻ không thôi, vội vàng chạy tới.
Úi giời ơi, đá mọc ra thịt lợn rừng từ lúc nào thế này?
Mọi người vui vẻ lao về đám lợn rừng, sau đó không biết nên xử lý thế nào.
“Gọi trưởng thôn tới đi.” Tần Nguyên Cửu liếc Kha Mỹ Ngu chắp tay sau lưng, trong lòng mềm nhũn.
Bọn họ gật đầu.
Mấy người bị gọi tên chân cũng hết đau, tay cũng hết mỏi, chạy như bay về làng báo tin, vừa chạy vừa hét: “Dì cháu phát hiện ra bầy lợn rừng, mọi người mau ra khiêng thịt lợn về đi.”
Vừa nghe đến thịt, ai ai cũng không nhịn được mà bước ra.
Mấy cô mấy thím lúc trước cũng nghệt ra: “Ôi chao, thực sự là Phúc Bảo, vừa sáng ra gọi thịt lợn rừng, bây giờ thực sự có thịt từ trên trời rơi xuống.”
Một nhóc con vừa hay chạy qua đó, cười hi hi: “Thịt lợn rừng không rơi từ trên trời xuống mà mọc từ tảng đá ra!”
Cả thôn đều bị kinh động, già trẻ gái trai đều theo bọn nhỏ đến bờ đá ven sông.
Lúc đó Kha Mỹ Ngu sợ đám lợn rừng chạy thoát, vì thế cô nhét rất chặt, bây giờ đám đàn ông nhà họ Kha buộc cái chân lớn nhất vào rồi cố sức kéo ra.
Các thôn dân cũng vui vẻ nhìn đám lợn rừng mọc từ trong đá ra này.
Bà cụ Kha chen ra khỏi đám người: “Bảo Nhi, có chuyện gì thế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận