Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 217. -

Nhà khách với tiệm cơm quốc dân đối diện nhau, mỗi ngày, cứ đến giờ cơm, cái mùi thơm mê người kia lại tàn phá cô ấy...
Cô ấy rất muốn ăn thịt kho tàu, ăn gà hầm nấm...
Nhưng chị gái cô ấy là người của tiệm cơm quốc doanh phía Bắc, thân làm em gái người ta, cô ấy phải giữ vững lập trường!
Kha Mỹ Ngu cười tác ngón tay cho cô ấy ra: “Chị Vũ Đồng, người phải biết tùy cơ ứng biến.”
“Chị từng ăn đồ đầu bếp Lý nấu rồi mới càng có tư cách nếm thử đồ đầu bếp Thích nấu!”
“Đầu bếp Lý có bối cảnh gia tốc thâm sâu mà món đầu bếp Thích nấy mang đặc trưng cá nhân, có thiên phú, hai người đều ưu tú.”
“Hơn nữa mặc kệ là phía nam hay phía bắc thành phố thì đều là nhà ăn quốc doanh do tổ chức mở ra, có thể có mâu thuẫn lớn thế nào? Người ta gọi là cạnh tranh lành mạnh, người đứng đầu thi đấu hữu nghị với người đứng thứ hai.”
“Đầu bếp người ta có nhận thức cao, chị đi xem thử xem.”
Tách ngón tay ra xong, Kha Mỹ Ngu kéo Hàng Vũ Đồng đang giả chết và Tần Nguyên Cửu mang theo sự oán hận phía sau kiêu hãnh bước vào cửa lớn của tiệm cơm quốc doanh.
“Chú Thích, cháu tới rồi đây.” Cô cao giọng hô: “Có phải tối nay có sủi cảo không?”
“Cô gái nhỏ, cháu tới muộn rồi, trong nồi chỉ còn nước canh thôi.” Vị khách ngồi trước cửa đang chậm rãi ăn sủi cảo, nở nụ cười khoe mẽ.
Một đồng chí khác đến muộn cũng đang uống canh ăn bánh nướng nhăn mặt nói: “Đúng đấy, sủi cảo trong tiệm đều có hạn, nhìn mặt mà cung cấp.”
Sủi cảo gói nhỏ, một bát mười mấy cái mà trong tiệm có tổng cộng bốn, năm nhân viên, có thể gói được bao nhiêu cái đâu.
Cơ bản là chỉ có lãnh đạo mới có thể ăn sủi cảo vỏ mỏng, thịt thơm, những người còn lại uống chút canh thịt còn thừa, ăn thêm bánh nướng là không tệ rồi.
Thế nhưng đầu bếp Thích nghe thấy tiếng Kha Mỹ Ngu gọi đã thò đầu ra khỏi cửa, cười vui vẻ chào hỏi: “Biết ngay con nhóc nhà cháu ngửi mùi rồi sẽ tới mà, chú để lại cho cháu không ít đâu, có hẹ trứng tôm, còn có cả thịt lợn với hành, có cái là bí với trứng gà, còn có cả nấm với thịt nữa!”
Các vị khách uống nước canh, sao bảo sủi cảo được bán hết rồi, đến cả nhân cũng được nấu thành canh?
Các khách đắc ý vì được ăn sủi cảo nhân thịt lợn với hành: Không phải chỉ có một loại nhân thôi sao?
Kha Mỹ Ngu vui vẻ kéo Hàng Vũ Đồng đi tới cửa sổ: “Chú Thích, chú xem cháu dẫn ai đến này!”
“Cô gái xinh đẹp này là ai? Chú, chú quen à?” Đầu bếp Thích mông lung, cười ha hả hỏi.
Dưới sự cổ vũ của Kha Mỹ Ngu, Hàng Vũ Đồng nghiến răng, cười nhẹ rồi duỗi tay ra: “Chào đầu bếp thích, tôi, tôi là Tiểu Hàng vừa mới được điều đến nhà khách đối diện. Chị gái tôi là nhân viên phục vụ của tiệm cơm phía bắc thành phố.”
Vừa nghe thấy tiệm cơm phía bắc thành phố, cả căn phòng đều im phăng phắc.
Đầu bếp Thích với các nhân viên phục vụ đều dài mặt ra.
“Tôi từng nhiều lần ăn cơm đầu bếp Lý nấu, ban đầu cho rằng đó là món ngon nhất thế giới, nhưng mỗi lần đi làm đều ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ tiệm này bay qua, con sâu thèm thuồng bò ra rồi.” Nói ra khỏi miệng, Hàng Vũ Đồng căng da đầu cười.
“Ban đầu tôi cho rằng mọi người sẽ không hoan nghênh tôi đến đây ăn cơm. Nhưng Ngu Bảo Nhi nói đều là tiệm cơm tổ chức mở, vì để nâng cao chất lượng cuộc sống của mọi người, mọi người cạnh tranh lành mạnh, người đứng đầu thi đấu hữu nghị với người đứng thứ hai.”
“Mà đầu bếp Thích và đầu bếp Lý đều hiểu biết, sẽ không giống đám tép riu như chúng tôi, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt.” Hàng Vũ Đồng cũng là cục cưng trong nhà, trình độ dỗ dành người khác không kém, ít nhất thì nụ cười sạch sẽ ngọt ngào, giọng nói như mật, sự chân thành trong đáy mắt kia đúng là rất thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận