Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 194. -

“Đồng chí Tiểu Tần, qua năm mới là chúng ta phải đến huyện thành học rồi? Cậu báo danh chuyên ngành nào?”
Người đứng đầu cục cảnh sát trên trấn ngồi ở ghế phó lái, cười nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi.
“Cục trưởng Cố, chuyên ngành máy tính.” Tần Nguyên Cửu khẽ cong môi trả lời.
“Đây là chuyên ngành tốt, máy tính mới vừa nổi lên, là thứ mới mẻ. Đồng chí Tiểu Tần có năng lực mạnh mẽ, chắc chắn làm nên nghiệp lớn.” Cục trưởng Cố liên tục gật đầu.
Sau đó ông ấy tiếc nuối nói: “Một đống án cũ tích lại trong cục cảnh sát trên trấn đều được cậu giải quyết sạch sẽ trong mấy ngày. Nếu như có nhiều thêm vài người như cậu, Hạ Hoa chúng ta nào còn có kẻ tội đồ độc ác.”
“Nếu như sau khi tốt nghiệp, đồng chí Tiểu Tần không tìm được công việc phù hợp thì có thể đến cục của chúng tôi, nếu miếu của chúng tôi nhỏ quá, tôi sẽ đề cử cậu đến huyện thành!”
“Nhân tài như cậu, đến đâu cũng sẽ được tranh giành.”
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, bản thân cô là một người sống sờ sờ ra đây, lẽ nào không nên tiện miệng khen cô một câu sao?
Từ sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Kha Mỹ Ngu, Tần Nguyên Cửu có người hối thúc phải kiếm tiền.
Có rất nhiều cách thức kiếm tiền, mà anh muốn kiếm tiền nhanh, có thể quang minh chính đại mà tiêu xài.
Vì thế, anh đặt mục tiêu lên cục cảnh sát.
Thời đại nào cũng không thiếu những kẻ coi thường pháp luật, xem thường mạng sống của người khác, của có nhiều người lười biếng, lén lút lấy trộm thành quả của người khác. Nhưng không có công cụ trợ giúp tiên tiến như đời sau, hiệu suất phá án của cảnh sát không cao.
Đối với một vài vụ án vô cùng độc ác, trong cục cũng nghĩ đủ mọi cách thậm chí là treo thưởng.
Tần Nguyên Cửu dựa vào những phần thưởng phá án của trấn, của huyện để lấy được vợ.
Anh cười nói: “Nếu như cục trưởng Cố không chê, khoảng thời gian trước khi nhập học này, tôi có thể bồi dưỡng đơn giản cho các đồng chí trong cục, hơn nữa cũng viết cả kinh nghiệm của bản thân ra.”
“Chẳng qua tôi chỉ đọc nhiều sách, lại thích viết bút ký, đọc đi đọc lại nên mới quen, đánh bậy đánh bạ phá được án.”
Cục trưởng Cố vui vẻ gật đầu: “Đồng chí Tiểu Tần khiêm tốn quá. Sao lại đánh bậy đánh bạ chứ?”
“Phá được một vụ án thì còn coi là đánh bậy đánh bạ, hai vụ án thì là trùng hợp, ba, bốn, năm, mười vụ thì sao? Đó là thực lực của cậu!”
“Các đồng chí trong cục chúng ta đều rất nỗ lực, có trách nhiệm, chỉ là trình độ văn hóa không cao, không được bồi dưỡng chuyên nghiệp, từ trước đến nay đều mơ màng mò mẫm theo sau.”
Nói đến đây, ông ấy quay đầu lại, thì thầm nói: “Lần này tôi lên huyện thành họp chính là vì một vụ liên hoàn án vô cùng ác độc, tàn bạo. Đã ba tháng rồi, các đồng chí trong tỉnh không có chút manh mối nào.”
“Sở dĩ người bên trên gọi tôi qua đó là muốn huy động tập trung suy nghĩ. Suy cho cùng vụ án ở huyện thành quá chấn động, lại còn bị truyền ra là liên quan đến quỷ thần, nếu như không nhanh chóng phá được vụ án này sẽ khiến cho lòng người lo sợ, đến lúc đó chắc chắn các lãnh đạo phía thủ đô sẽ hỏi đến.”
“Nếu như không có chuyện lớn gì, Tiểu Tần có thể đi cùng đến xem thử không?”
Nói xong, ông ấy lại cười, bổ sung một câu: “Vụ án ác độc có ảnh hưởng lớn như thế, phần thưởng của huyện thành chắc chắn sẽ rất phong phú. Chỉ cần cậu có thể phá án, tôi xem xem liệu có thể thay cậu xin một ngôi nhà nhỏ ở gần trường học của các cậu không.”
Hai mắt Kha Mỹ Ngu sáng rực, thực sự nghĩ cái gì thì cái đó tới!
Cô kích động, kéo góc áo Tần Nguyên Cửu, đôi mắt ngập tràn mong chờ nhìn anh.
Tần Nguyên Cửu lặng lẽ nắm tay cô: “Cục trưởng Cố, lần này chúng tôi đến huyện thành thăm bà con họ hàng, trong nhà có người già bị ốm. Vợ tôi theo thầy thuốc trên núi học được chút ít, muốn đến xem giúp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận