Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 880. -

Chờ họ cất đồ đạc xong, ông cụ lại dẫn người đến kho lấy chổi lớn chổi nhỏ, cây lau nhà với khăn lau, sau khi phân công xong mới nói.
“Đi ra ngoài, đối diện chính là hợp tác xã cung ứng tiếp thị, bên cạnh là tiệm cơm quốc doanh, bên đường có các tiệm ăn vặt mở cả sáng lẫn tối, bây giờ mọi người đi mua đồ đi, ba giờ chiều bắt đầu làm việc, làm cho đến tận bảy giờ tối.
Ngày mai năm giờ dạy làm việc, phải làm đến mười giờ, buổi chiều ba giờ bắt đầu, vừa hay tránh được thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày.
Hai ngày này mấy người nhất định phải quét sạch từ cổng lớn tới cổng tòa nhà văn phòng, còn có cả trong tòa văn phòng cũng phải dọn sạch.
Người nhà họ Địch gật đầu đồng ý, không dám dừng lại, họ bỏ công cụ xuống, đi ra ngoài mua đồ.
Mặc dù nơi này có giường nhưng những thứ khác thì chẳng có gì, tất cả phải tự mình giải quyết.
Đến buổi chiều, ông cụ Triệu dẫn con cháu mình tới.
Lần này Kha Mỹ Ngu đã dặn dò trước, ông bảo vệ cười đón người vào: “Ông Triệu, ông yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp cho ho làm việc nhẹ nhàng.”
Người nhà họ Triệu ngoài cười nhưng trong lòng lại khinh thường, một bảo vệ mà thôi, có thể có bao nhiêu quyền lực mà đòi sắp xếp họ!
Đợi viện dưỡng lão dựng xong, mỗi một chức vụ của họ đều có thể đuổi cổ bảo vệ này.
Ông cụ Triệu khoát tay, dưa người ta một bao thuốc lá: “Đồng chí, ông không cần quan tâm đến họ đâu, cứ việc nào mệt thì xếp cho họ làm việc đấy. Chỉ có thể mới có thể nhìn thấy phẩm chất chịu khó chịu khổ của họ.
Bảo vệ cười gật đầu.
Nơi này cách bốn đại viện không xa, nhưng đạp xe cũng mất không ít thì giờ, chuyện này đối với người an nhàn hai, ba tháng nay mà nói là một loại dằn vặt.
Cho dù vậy họ cũng không có suy nghĩ dọn ra khỏi đại viện.
Người gác cửa lại dẫn họ đi lấy công cụ dọn dẹp.
“Đồng chí, ông nhìn chúng tôi giống người lao công quét dọn sao? Cái viện dưỡng lão lớn thế này, không thể trông vào mấy người chúng tôi làm việc thôi đấy chứ?” Bà ba Triệu nhảy dựng lên trước.
Những người khác cũng không nhịn được oán giận, bản thân tìm bừa một công việc cũng còn hơn làm cái này, lại còn lấy chổi dọn dẹp vệ sinh, nếu người trong đại viện biết, họ còn có thể tiếp tục ở đó sao?
E là đến lúc đó, ai ai cũng chạy đến xem trò cười của họ mất.
Ông cụ gác cổng đã lấy được chỉ thị đại khái từ chỗ Kha Mỹ Ngu, nhiệm vụ là để mấy người này nhận nhiệm vụ cải tạo mệt nhọc để thay da đổi thịt, thành người lương thiện, ông ấy không cần lo lắng mình sẽ bị ghim hoặc làm khó.
Mặc dù ông cụ là bảo vệ nhưng trong lúc công xưởng giải tán, mọi người về nhà đợi tin tức, ông ấy vẫn có thể giữ vững chức vụ này, vẫn nhận lương, có thể thấy chắc chắn ông ấy không bình thường như mọi người vẫn tưởng.
Ông ấy thản nhiên đợi tất cả mọi người phàn nàn xong, nhìn mình như đang thị uy, ông cụ mới ồ một tiếng: “Vậy nên mấy người không muốn làm việc ở đây sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi biết ngay ông già kia không có lòng tốt vậy mà, đồng ý đi cửa sau tìm công việc cho chúng ta. Hóa ra ông ấy với người ngoài hùa nhau lừa chúng ta sao?”
Mọi người vừa mới đi tới khúc cua đã đấm ngực dậm chân, thì ra ngay từ đầu bọn họ đã ảo tưởng sức mạnh.
Thực ra từ lúc quyết định về thủ đô, ông cụ đã không trưng cầu ý kiến của họ, cũng không thể hiện rằng sẽ để bọn họ đi theo. Là bọn họ cảm thấy có lẽ ông cụ muốn họ lo liệu lúc về già nên mới coi bản thân mình quá quan trọng.
Bây giờ viện dưỡng lão thành lập nên chỉ nghe ông cụ nói có mấy câu, bọn họ mơ hồ hiểu được ông cụ muốn ở viện dưỡng lão này.
Nói như vậy, không phải nhà cửa cũng sẽ bị tổ chức thu lại sao?
Vậy đám con cháu nhà họ Triệu ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận