Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 103. -

Tần Nguyên Cửu có chút tò mò, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Thím, vậy con ra phía sau xem sao."
Mẹ Kha vui vẻ cười nói: "Đi đi đi đi, dù sao cũng là thanh niên vừa nhận chứng chỉ, xa một chút liền không chịu nổi."
Kha Mỹ Ngu tìm kiếm một vòng ruộng rau ở sân sau, chọn mấy cây đậu giác vừa mới nảy mầm không có gì nổi bật, đổ nước đã pha với các liều lượng linh tuyền khác nhau vào trong, đồng thời ghi chép chi tiết, sẵn sàng xem có hiệu quả gì.
Cô đang định buổi tối đi ra sau núi tìm một đàn thỏ làm thí nghiệm.
Chỉ khi tìm ra tác dụng và liều lượng tương ứng của linh tuyền, cô mới có thể yên tâm áp dụng vào thực tế.
Cảm giác có người đang tiến đến trước mặt mình, Kha Mỹ Ngu vội đổ bát nước cuối cùng, đứng dậy giả vờ đấm bóp eo.
Tần Nguyên Cửu đi ra sau nhà, huýt sáo với cô, lười biếng mở miệng: "Thím bận nấu cơm đang chờ cô hái đậu đấy, đậu đâu rồi?"
Kha Mỹ Ngu trông thấy anh tới thì hai mắt sáng lên.
Cô vội vàng cười híp mắt chạy tới, nắm lấy vạt áo anh, hai con mắt đen láy ươn ướt, giống như một con chó lông xù vẫy đuôi lấy lòng người.
Dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, nhưng lại không biết bản thân có sức hấp dẫn đến thế.
Giống như đang mời gọi người ta…
Tần Nguyên Cửu căng thẳng, không khách khí lùi lại một bước, lạnh lùng cứng rắn nói: "Kha Mỹ Ngu, rốt cuộc cô có coi trọng vệ sinh không? Tay chạm vào cái gì lại dính lên quần áo của tôi!"
Kha Mỹ Ngu chột dạ cười cười, vườn rau xanh sau nhà là do bà cụ chăm sóc.
Cách giải quyết phân của bà cụ hơi phóng túng, thường xuyên trộn xong cầm cái gáo hỏng tưới qua…
Nói cách khác, từng chiếc lá, từng trái cây trong vườn rau đều được tưới bằng những thứ tự nhiên!
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tần Nguyên Cửu lập tức hiểu ra vấn đề, mặt càng đen hơn, cắn răng: "Sau này không được tùy tiện túm quần áo tôi nữa!"
Kha Mỹ Ngu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đảo qua, bất ngờ tiến lên nắm chặt tay anh, sau đó lập tức buông ra chạy thật xa, âm thanh cười trên nỗi đau của người khác trong như chuông gió, du dương mà hư ảo.
Tần Nguyên Cửu cụp mi mắt, nhìn bàn tay của chính mình, bất lực chậm rãi nắm chặt.
Kha Mỹ Ngu nhanh chóng hái đậu, chẳng bao lâu đã hái được một nửa rổ.
Cô cũng nhàn nhã mở bảng giá trị hòa bình để kiểm tra xem mình vừa nhập được bao nhiêu.
"Ê, Tiểu Vấn, tại sao tôi túm vạt áo trùm phản diện mà chỉ có năm mươi giá trị hoà bình? Lúc trước không phải một trăm sao?"
"Ký chủ, giá trị hòa bình không tính theo hành động của ký chủ, mà tính theo dao động trong lòng trùm phản diện. Lần đầu tiên nỗ lực nhất định sẽ nhiều hơn, nhưng theo tương tác tăng lên, dao động cũng sẽ theo đó yếu bớt, cho nên giá trị hòa bình trao đổi sẽ giảm đi."
Kha Mỹ Ngu nghiến răng, mình đúng là quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần túm vạt áo Tần Nguyên Cửu là có thể lấp đầy giới hạn hàng ngày: "Vậy chẳng phải sau này khi tôi với anh ta già đi, quan hệ tự nhiên như uống nước lã, tôi sẽ không thể nhận được một chút giá trị hoà bình nào sao?"
"Sẽ không thưa ký chủ, tính toán của hệ thống rất hợp lý, đến lúc đó sẽ có cách tính khác. Tóm lại, ký chủ phải nghiêm túc tiếp nhận nhiệm vụ, không nên có tâm lý cẩu thả và đối phó, hệ thống đang được hoàn thiện dần dần, sẽ không xảy ra LỖI lớn!"
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, ở giai đoạn đầu, nhất định cô phải kiếm được nhiều giá trị hoà bình để học vẽ bùa chữa bệnh, đợi sau khi học xong là có thể vẽ bùa bán trong hệ thống để đổi lấy giá trị hòa bình!"
Có giá trị hoà bình, muốn mua gì chẳng được?
Nghĩ đến đây, mắt Kha Mỹ Ngu lại sáng lên, cô đột nhiên mở ra phương thức hệ thống mới mở.
Cô độc ác, lấy giá trị hoà bình vừa túm vạt áo kiếm được ra, đổi lấy một cân hạnh nhân sô cô la, lấy ra một viên ném vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận