Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 428. -

Là người nhà họ Quý tốt bụng thỉnh thoảng lại cho anh ta cơm ăn, đưa quần áo ấm cho anh ta mặc, tình nghĩa cho cơm ban áo này, cả đời anh ta cũng không quên.
Dù cho Kha Mỹ Ngu không xuất hiện, Tề Bán Tiên chắc chắn sẽ không cho phép nhà họ Quý bị cắt đứt hương hỏa như thế.
Ba người đề im lặng, nhớ tới chuyện lúc trước.
“Lát nữa tôi sẽ... loại bỏ cổ trùng trong cơ thể hai người, có điều tôi có mấy yêu cầu, các người buộc phải làm được.”
Bác trai Quý và chú Quý đương nhiên gật đầu đồng ý.
“Thứ nhất, ngoại trừ người giúp đỡ loại trừ cổ trùng là tôi đây, những người khác phải đứng cách xa một dặm, tôi sợ giữa cổ trùng với cổ trùng có thể cảm ứng nhau, nếu như phát hiện ra chuyện không ổn, đám cổ trùng trong cơ thể mọi người hoạt động vậy tôi cũng bó tay.
Thứ hai, cô cháu gái họ Kha trong nhà mọi người có phúc khí nồng đậm, cô ấy trấn ở đây có thể dọa tất cả các ác linh dơ bẩn khác sợ.
Thứ ba, đợi chuyện này được giải quyết, mọi người không được nhắc tới nó nữa, kể cả là họ hàng cũng không được!”
Chú Quý trịnh trọng gật đầu: “Tề Bán Tiên, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dặn dò người trong nhà, nghiêm chỉnh thực hiện theo yêu cầu của cậu.”
Tề Bán Tiên ừm một tiếng: “Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Bác trai Quý và chú Quý cúi đầu thương lượng, quyết định để chú Quý là người đầu tiên trừ cổ trùng.
Bác trai Quý dẫn theo những người khác nhà họ Quý bao gồm cả ông cụ Quý và Quý Bội Lâm đang nằm trên giường lên trấn trên, vờ như đưa ông cụ đi kiểm tra sức khỏe, sau đó ông ấy lại tính toán thời gian để họ lần lượt về nhà.
Chú Quý hơi căng thẳng và sợ hãi, ông ấy nằm lên giường theo yêu cầu của Tề Bán Tiên rồi nhắm hai mắt lại.
Tề Bán Tiên nhìn Kha Mỹ Ngu đang cắn bỏng gạo nếp rồn rột, anh ta hít sâu một hơi rồi dán một lá bùa bất động lên người chú Quý.
Kha Mỹ Ngu thản nhiên nói với anh ta vị trí đặt dao cũng như độ sâu khi cắt xuống.
Trán Tề Bán Tiên đã vã mồ hôi, anh ta vững vàng nắm cán dao, động tác dứt khoát, gọn gàng rạch ngực chú Quý, dùng móc móc con cổ trùng kia ra rồi mau chóng rắc bột thuốc lên.
“Không tệ.” Toàn bộ quá trình Kha Mỹ Ngu đều để máy móc giám sát, thấy anh ta thực hiện không hề sai lệch so với chỉ dẫn của mình, cô không nhịn được cười khen ngợi.
Tề Bán Tiên nở nụ cười nhợt nhạt, chân hơi nhũn ra.
“Anh không mắc chứng sợ máu đâu nhỉ?” Thấy dáng vẻ đó của anh ta, cô không nhịn được hỏi.
Khóe môi Tề Bán Tiên giật giật: “Đồng chí Kha, không phải đơn giản như chứng sợ máu đâu. Nếu như tôi không khống chế được, có lẽ sẽ phạm tội giết người đấy!
Cô cảm thấy tôi không nên có phản ứng như thế sao?”
Kha Mỹ Ngu ngoẹo đầu cười: “Không phải có tôi ở đây rồi sao? Không nắm chắc trăm phần trăm, tôi sẽ không để anh động dao vào ngày hôm nay, kiểu gì cũng phải luyện tập thêm một tháng nữa rồi mới làm.”
Nói mãi, Tề Bán Tiên kinh ngạc phát hiện ra bởi vì vừa rồi anh ta tập trung cao độ quá nên không chú ý tới miệng vết thương không hề bé mà anh ta rạch ra không chỉ không chảy máu mà còn lành lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra được.
Anh ta vội quay đầu nhìn Kha Mỹ Ngu, sự nóng bỏng trong mắt như hóa thành thực thể.
Rốt cuộc là bùa chú với đan dược thần tiên gì đây!
Kha Mỹ Ngu nhướng mày, ngón tay trắng sứ mảnh mai chỉ vào mình rồi hào phóng nói ra thân phận: “Tôi là phù y, dùng bùa chú để chữa bệnh cho người, nghe thấy bao giờ chưa?”
Tề Bán Tiên không khỏi trợn mắt, miệng lưỡi cũng không còn nhanh nhẹn như ngày thường nữa: “Phù, phù y?”
Phù Y được giới thiệu trong sách ghi chép của nhà họ Tề đều là những người cao thượng, có bản lĩnh lớn và hơi thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận