Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 866. -

Phương Tấn Nguyên xua tay: "Đây là nhiệm vụ của tổ chức, nếu bọn em có thể đảm nhiệm nó, thì cũng tương đương với việc tên tuổi xuất hiện trước mặt tổ chức. Đến lúc đó, khi chị dâu hành động, nhớ dẫn anh em đi một vòng nhé.
Em tin rằng nhiều người sẽ biết đến tên của công ty trung gian bọn em. Nếu tổ chức đã tin tưởng bọn em, đồng thời mọi việc được giải quyết ổn thỏa, sau này có việc gì, chắc chắn họ sẽ giao cho bọn em xử lý.
Hơn nữa, những người này vừa vượt qua thời gian thực tập, nắm vững toàn bộ kiến thức lý thuyết, nhưng lại thiếu kinh nghiệm tích lũy, vừa hay có thể giúp bọn họ rèn luyện kỹ năng. Chị dâu yên tâm, mặc dù chưa đủ kinh nghiệm, nhưng họ tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ công việc của chị."
Kha Mỹ Ngu gật đầu cảm ơn cậu ta.
Phải nói rằng Phương Tấn Nguyên rất hợp làm doanh nhân. Đầu óc cậu ta nhanh nhạy, ở thời đại này có thể kinh doanh theo phương thức như vậy thực sự rất hiếm có. Ngay cả người đời sau cũng chưa chắc dám thả dây dài câu cá lớn như vậy.
Sau khi trở về, Kha Mỹ Ngu nói với ông cụ Triệu về sự việc này: "Ông nội, việc điều tra sẽ do các đồng chí trong công ty trung gian đảm nhiệm. Họ sẽ phản hồi cho ông mỗi ngày, ông chỉ cần tổng hợp lại là được. Sau khi họ điều tra xong một lượt, ông hãy dẫn các ông bà cụ cùng với vệ sĩ hành động cùng nhau."
Ông cụ Triệu đồng ý: "Cũng không cần điều tra quá nhiều, chỉ cần điều tra bốn đại viện và khu gia đình là được. Nếu người bên ngoài nghe được tin tức tìm cách lách luật trước, thì chỉ cần lý do hợp lý, chúng ta sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Nước trong thì không có cá, có rất nhiều chuyện dù có muốn cũng không thể kiểm soát được."
Kha Mỹ Ngu cười nói: "Ông nội, ông nói rất đúng. Thực ra trong lòng ông đã có cán cân rồi, ông cứ theo như vậy mà làm. Năng lực của chúng ta có hạn, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi."
Ông cụ không nhịn được xoa đầu cô: "Cháu gái, đây là điểm cháu khác với bọn chúng.
Nếu là lũ vô dụng trong nhà kia, bọn chúng chỉ muốn ông dẫn chúng đi lập công, chứ không thực sự suy nghĩ vì người khác. “
"Bọn chúng quá ham hư vinh, luôn coi người khác là kẻ ngốc, còn mình là khỉ thành tinh.
Nhưng bọn chúng chưa từng thực sự nhìn nhận lại chính mình. Chỉ cần bọn chúng sống thực tế hơn một chút, ông cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.
Nhắc đến lại thấy bọn chúng sinh ra không đúng thời đại. Không thừa hưởng được nhân phẩm của con cháu gia tộc đứng đắn, lại đua đòi học theo cái tính trèo cao, dễ đi vào con đường sa ngã."
Kha Mỹ Ngu nhìn ông cụ tóc hoa râm. Trước khi đến nhà họ Triệu, cô đã nghe đầy tai những lời mọi người trong đại viện bàn tán.
Ông cụ Triệu có danh tiếng và địa vị như ngày hôm nay phải kể đến sự cống hiến qua hàng chục năm và công lao to lớn của ông ấy.
Thế nhưng, một ông lão anh hùng ở tuổi xế chiều như vậy đã bỏ lỡ thời gian làm cha đẹp nhất đời người, để người vợ không có học vấn kiến ​​thức nhiều làm vặn vẹo suy nghĩ của con cái.
Quan hệ huyết thống rất kỳ lạ, nó không dễ dàng bị cắt đứt chỉ vì mười mấy năm xa cách. Ít nhất là với đám con cháu này, ông cụ vừa hận lại vừa thương.
Một mặt, ông cụ không muốn người nhà mình đi cửa sau kéo chân tổ chức, bởi vì ông ấy biết con cháu mình thực sự không có năng lực. Mặt khác, ông cụ lại sợ nếu mình ra đi sớm, con cháu trong nhà sẽ không còn hy vọng gì nữa.
Khó khăn lắm mới có được một cô cháu gái đáng yêu, có đầu óc như vậy xuất hiện.
Vào giờ phút này, ông ấy chỉ là một ông già lo cho con cháu mình.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ nói: "Ông vẫn còn trẻ mà, vừa mới nghỉ hưu không lâu, ông nên thư giãn và tận hưởng cuộc sống. Trước đây ông sống vì đất nước và con cháu, bây giờ con cháu đã lớn, ông hãy sống cho chính mình.
Cháu thấy ông vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Chỉ cần ông không cho con cháu mình đường lui, bọn họ sẽ tự động đứng lên được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận